Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết bài văn nghị luận thuyết phục người khác từ bỏ thói quen lối sống thờ ơ vô cảm

viết bài văn nghị luận thuyết phục người khác từ bỏ thói quen lối sống thờ ơ vô cảm
2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
28
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
**Bài văn nghị luận: Từ bỏ thói quen sống thờ ơ, vô cảm**

Trong xã hội hiện đại ngày nay, khi mà công nghệ phát triển rầm rộ, con người dường như trở nên gần gũi nhưng cũng vô cùng xa lạ. Những mối quan hệ giữa người với người ngày càng trở nên nhạt nhòa, và thói quen sống thờ ơ, vô cảm đang dần trở thành một vấn đề đáng báo động trong cộng đồng. Từ bỏ thói quen này không chỉ là trách nhiệm của mỗi cá nhân đối với bản thân mà còn là nghĩa vụ đối với xã hội.

Trước hết, thói quen sống thờ ơ, vô cảm gây ra những hệ lụy nghiêm trọng cho chính bản thân. Khi sống trong sự thờ ơ, con người dễ dàng bỏ qua những khía cạnh quan trọng của cuộc sống như gia đình, bạn bè, hay cộng đồng. Cảm giác cô đơn, trống trải sẽ là điều khó tránh khỏi. Ai trong chúng ta cũng có những khoảnh khắc cần sự quan tâm, sẻ chia từ người khác. Nếu chúng ta không biết trân trọng những mối quan hệ xung quanh, chẳng bao lâu nữa, chúng sẽ trở thành những kỷ niệm xa vời mà ta không thể lấy lại.

Thứ hai, thói quen này không chỉ ảnh hưởng đến cá nhân mà còn tác động tiêu cực đến xã hội. Khi mọi người đều sống trong trạng thái vô cảm, chúng ta sẽ đối mặt với những vấn đề nghiêm trọng hơn như thiếu sự đoàn kết, đồng cảm. Những hành động nhỏ như giúp đỡ người gặp khó khăn, quan tâm đến tình hình xung quanh, hay chỉ đơn giản là hỏi thăm sức khỏe của hàng xóm đều có thể tạo ra sự kết nối và tạo nên một môi trường sống tốt đẹp hơn. Khi mọi người không còn quan tâm đến nhau, xã hội sẽ trở nên lạnh lẽo, và rất dễ hình thành những tư tưởng tiêu cực.

Đặc biệt, sự thờ ơ còn thể hiện sự thiếu trách nhiệm đối với những vấn đề lớn lao của xã hội như môi trường, vấn đề nhân quyền và các cuộc khủng hoảng xã hội. Nếu chúng ta chỉ chú tâm vào cá nhân mà không quan tâm đến những vấn đề xung quanh, chúng ta đang bỏ lỡ cơ hội tham gia vào những thay đổi tích cực cho xã hội. Như vậy, không chỉ bản thân mà cả tập thể cũng sẽ phải gánh chịu những hậu quả từ sự thờ ơ này.

Vậy làm thế nào để từ bỏ thói quen thờ ơ, vô cảm? Đầu tiên, mỗi người cần tự nhận thức và đánh giá lại chính mình. Hãy dành thời gian để quan sát xung quanh, lắng nghe những người xung quanh thay vì chỉ chăm chăm vào điện thoại hay các thiết bị công nghệ. Thực hành những việc nhỏ bé như giúp đỡ một người bạn trong học tập hay tham gia vào các hoạt động cộng đồng có thể giúp xây dựng các mối quan hệ tốt đẹp hơn.

Hơn nữa, hãy mở rộng lòng mình, đón nhận những cảm xúc từ người khác và thể hiện sự quan tâm của mình đối với họ. Những hành động nhỏ nhưng đầy ý nghĩa này sẽ không chỉ giúp chúng ta trở nên gần gũi hơn với mọi người mà còn tạo ra những ảnh hưởng tích cực đến cuộc sống của chính mình.

Cuối cùng, việc từ bỏ thói quen sống thờ ơ, vô cảm là một nỗ lực không dễ dàng, nhưng đó là điều cần thiết để xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn. Hãy nhớ rằng, mỗi chúng ta đều có thể là một mảnh ghép trong bức tranh lớn của cuộc sống, và việc sống một cách có trách nhiệm, đầy cảm xúc và đồng cảm sẽ giúp tạo nên những giá trị tốt đẹp cho bản thân và cho tất cả mọi người xung quanh. Chúng ta hãy cùng nhau quyết tâm từ bỏ thói quen này để lan tỏa yêu thương và sẻ chia trong cộng đồng, tạo nên một thế giới tràn đầy ý nghĩa và hy vọng.
0
0
Mai Mai thế vinh
24/12 14:59:52
+5đ tặng
4. Viết bài văn nghị luận thuyết phục người khác từ bỏ thái độ sống thờ ơ vô cảm

Xã hội hiện nay đang trên đà phát triển, tồn tại song song với những thời cơ là những khó khăn, thách thức và một trong những khó khăn nhất định trong phát triển đất nước đó là bệnh tật. Ngoài những căn bệnh liên quan đến sức khỏe và tính mạng con người như bệnh tim, bệnh lao phổi, bệnh ung thư..., phải kể đến những bệnh về tinh thần và lối sống của con người như bệnh ích kỷ, bệnh vô cảm... Trong đó, bệnh vô cảm thực sự là một căn bệnh rất nguy hiểm và đáng quan ngại, gây ảnh hưởng xấu đến cá nhân con người và cả xã hội, cần phải ngăn chặn và chữa trị kịp thời.

"Bệnh vô cảm" như một bệnh dịch lây lan trong toàn xã hội và rất nhiều người mắc phải, không nặng thì nhẹ. Vô cảm là thái độ thờ ơ, không có cảm xúc gì trước các sự vật, hiện tượng xung quanh, trước nỗi đau khổ, bất hạnh của người khác. Đây là thái độ, là cách sống tiêu cực đáng phê phán vì nó trái ngược với truyền thống đạo đức nhân ái, vị tha đã có từ bao đời của dân tộc ta. Vô cảm vốn là một trạng thái tâm lí, nhưng hiện nay nó đã trở thành một căn bệnh trầm kha khó chữa. Có thể nói thứ "vi rút" nguy hiểm của căn bệnh này đã và đang xâm nhập vào tất cả các tầng lớp, lứa tuổi mà tập trung nhiều nhất là ở các thành phố lớn có lối sống hiện đại.

Sự phát triển của xã hội ngày nay một mặt mang lại cuộc sống vật chất đầy đủ cho con người nhưng mặt khác nó lại làm nảy sinh tính ích kỉ, chỉ quan tâm đến việc thỏa mãn "cái tôi" mà quên mất "cái ta". Tiền bạc, danh vọng, quyền lực... là những cám dỗ khiến con người đam mê đời sống vật chất mà coi nhẹ đời sống tinh thần. Tuy nhiên, không thể đổ lỗi hết cho hoàn cảnh khách quan. Với không ít người, "bệnh vô cảm" bắt nguồn từ tính ích kỉ, từ nhận thức hạn hẹp, lệch lạc.

"Bệnh vô cảm" có rất nhiều biểu hiện khác nhau. Đó là sự thờ ơ trước niềm vui hoặc nỗi buồn của những người xung quanh hay thản nhiên trước một câu chuyện buồn trong sách báo hoặc trên phim ảnh. Nhưng đáng sợ hơn cả là thái độ lạnh lùng đến tàn nhẫn trước những đau thương, mất mát của đồng loại như trẻ em mồ côi, người già không nơi nương tựa, người khuyết tật, nạn nhân của thiên tai bão lụt... Trái tim của những kẻ mắc "bệnh vô cảm" không hề băn khoăn, rung động trước những gì liên quan tới lĩnh vực tinh thần. Họ không hiểu rằng lời mắng nhiếc, nhục mạ của họ sẽ khoét sâu nỗi đau trong lòng một đứa trẻ bất hạnh như thế nào. Một ánh mắt dửng dưng, khỉnh bỉ của họ trước một người khuyết tật sẽ làm tăng thêm mặc cảm và nỗi buồn khó nguôi ngoai.

"Bệnh vô cảm" còn biểu hiện qua thái độ dửng dưng hoặc cố tình né tránh khi chứng kiến người gặp nạn trên đường. Không ít kẻ vội vã bỏ đi, mặc kệ nạn nhân vì sợ mất thời gian, sợ liên lụy tới mình. Ở trường, ở lớp, "bệnh vô cảm" thể hiện qua thái độ thiếu quan tâm đối với các bạn yếu kém hoặc có hoàn cảnh khó khăn. Vô cảm còn thể hiện trong cung cách ứng xử lạnh nhạt, thiếu hòa đồng với bạn bè và người thân. Điều đó dẫn tới sự lỏng lẻo trong các mối quan hệ và ngày càng đẩy kẻ mắc "bệnh vô cảm" vào tình trạng cô độc, héo hắt về mặt tinh thần. Cuộc sống nhạt nhẽo của họ thực ra chỉ là sự tồn tại vô nghĩa mà thôi.

Câu chuyện ngụ ngôn Cháy nhà hàng xóm bình chân như vại xuất hiện từ thuở xa xưa kể về một anh chàng khi nhà hàng xóm liền vách bị cháy mà vẫn thản nhiên kéo chăn trùm đầu nằm ngủ, còn tặc lưỡi tự nhủ là cháy nhà người khác chứ có phải cháy nhà mình đâu mà sợ! Rốt cuộc, lửa cháy lan sang nhà anh ta, mọi thứ tan thành tro bụi. Lúc đó, anh ta mới tỉnh ngộ, ân hận vò đầu, bứt tai kêu khóc. Thờ ơ, lạnh nhạt đến ích kỉ như thế là tự chuốc họa vào thân.

"Bệnh vô cảm" hiện nay khá phổ biến trong xã hội và biểu hiện dưới nhiều hình thức, mức độ khác nhau. Một thanh niên không nhường chỗ cho cụ già trên xe buýt. Một học sinh lớn thấy một em nhỏ té ngã mà không đỡ dậy. Đường bị kẹt mà nhiều người cứ cố tình luồn lách, không biết nhường nhau, vi phạm luật lệ giao thông. Thấy người bị tai nạn mà không giúp đỡ. Quay lưng ngoảnh mặt trước tình cảnh đau thương của đồng bào bị thiên tai, bão lụt, trước số phận bất hạnh của hàng ngàn trẻ thơ mồ côi, người già không nơi nương tựa... Đó là thái độ thờ ơ, lạnh nhạt đến tàn nhẫn. Thái độ ấy rất đáng phê phán và lên án. Nếu không, nó sẽ thành hiện tượng bình thường được xã hội chấp nhận và cứ thế lan rộng mãi như một bệnh dịch nguy hiểm.

Ở mức độ cao hơn, bệnh vô cảm đồng nghĩa với thái độ vô trách nhiệm, gây ra tác hại không nhỏ cho xã hội, cho đất nước. Có thể lấy một vài ví dụ trong các lĩnh vực như xây dựng, giao thông vận tải, giáo dục, y tế... Đó là những người có chức có quyền kí duyệt những dự án công trình lớn mà không nghĩ tới hậu quả sau mười năm hai mươi năm, người dân trong vùng sẽ sống ra sao. Chỉ vì một mối lợi nhỏ, họ có thể xóa sạch nhiều khu rừng nguyên sinh, biến thành trang trại trồng cà phê... nhưng cà phê chưa thu hoạch được thì lũ đã tràn về, gây thiệt hại to lớn về người và tài sản.

Chính vì vậy, chúng ta cần chung tay lên án bệnh vô cảm, thói thờ ơ, lạnh nhạt để cái thiện, điều tốt cần được nhân rộng; cái ác, cái xấu phải bị diệt trừ. Khi vấn đề trên nếu thực hiện đồng bộ và triệt để thì tin chắc rằng chẳng bao lâu nữa, đất nước Việt Nam sẽ tự hào sánh vai với các cường quốc năm châu như Bác Hồ từng mong ước và hi vọng.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Đặng Hải Đăng
24/12 18:23:03
+4đ tặng

Trong xã hội hiện đại, giữa guồng quay hối hả của công việc và cuộc sống, không ít người đang dần hình thành thói quen sống thờ ơ, vô cảm trước những vấn đề xung quanh. Họ chỉ chú trọng vào lợi ích cá nhân, không màng đến những khó khăn của người khác hay sự đau khổ của xã hội. Tuy nhiên, lối sống này không chỉ có hại cho bản thân mà còn gây tổn hại lớn đến cộng đồng và xã hội. Vì vậy, chúng ta cần từ bỏ thói quen sống thờ ơ vô cảm và học cách sống có trách nhiệm hơn với chính mình và mọi người.

Thứ nhất, sống thờ ơ vô cảm làm mất đi giá trị của tình người. Trong những lúc khó khăn, hoạn nạn, mỗi con người đều cần sự sẻ chia và giúp đỡ từ cộng đồng. Tuy nhiên, một xã hội đầy rẫy sự thờ ơ sẽ khiến cho những giá trị như tình thương, lòng nhân ái dần mai một. Nếu mỗi chúng ta chỉ chăm chăm vào bản thân, không quan tâm đến những người xung quanh, thì liệu chúng ta còn có thể gọi đây là một cộng đồng đoàn kết và yêu thương không? Hãy nghĩ đến những hoàn cảnh đau khổ, những người nghèo khó, những người già cô đơn, hay những đứa trẻ không có đủ điều kiện học hành. Chính lòng từ bi và sự cảm thông mới là sợi dây kết nối mọi người lại với nhau, giúp chúng ta vượt qua thử thách, xây dựng một xã hội nhân ái, thịnh vượng.

Thứ hai, lối sống thờ ơ vô cảm sẽ làm con người mất đi sự đồng cảm và tầm nhìn rộng mở. Khi ta không quan tâm đến những gì đang xảy ra xung quanh, ta sẽ đánh mất khả năng nhìn nhận, đánh giá sự việc một cách toàn diện. Sự vô cảm làm con người trở nên hẹp hòi, không hiểu được những nỗi đau, sự bất công mà người khác đang phải chịu đựng. Điều này có thể dẫn đến sự ích kỷ, tự mãn và thiếu tinh thần sẻ chia, cống hiến cho cộng đồng. Nếu mỗi cá nhân trong xã hội chỉ lo nghĩ đến lợi ích của bản thân mà không quan tâm đến môi trường xung quanh, sự bất công sẽ ngày càng gia tăng và tạo nên một xã hội lạnh lẽo, thiếu sự kết nối giữa con người với con người.

Thứ ba, sống thờ ơ vô cảm khiến bản thân chúng ta trở nên trống rỗng và thiếu hạnh phúc. Chúng ta không thể sống một mình trong thế giới này. Mỗi hành động, mỗi suy nghĩ đều có sự ảnh hưởng nhất định đến những người xung quanh. Khi sống vô cảm, chúng ta sẽ thiếu đi những mối quan hệ thật sự, không thể tìm thấy niềm vui và hạnh phúc từ những cuộc gặp gỡ, những chia sẻ, những cử chỉ tử tế. Hạnh phúc không chỉ đến từ những thành công cá nhân mà còn từ những điều nhỏ bé như giúp đỡ người khác, sẻ chia khó khăn. Khi chúng ta dành thời gian và tâm huyết để giúp đỡ người khác, chúng ta sẽ cảm thấy mình có giá trị và cuộc sống thêm phần ý nghĩa.

Cuối cùng, lối sống thờ ơ vô cảm có thể tác động tiêu cực đến sự phát triển chung của xã hội. Một xã hội mà mỗi cá nhân chỉ quan tâm đến lợi ích riêng sẽ thiếu đi sự đồng lòng, thiếu tính đoàn kết. Điều này có thể dẫn đến những bất công, xung đột và không thể giải quyết được những vấn đề lớn của cộng đồng. Nếu mọi người đều chỉ chú ý đến những mối quan tâm cá nhân mà không quan tâm đến sự phát triển chung, xã hội sẽ trở nên chia rẽ, mất đi sự thịnh vượng. Trong khi đó, một xã hội mà mỗi cá nhân đều có trách nhiệm, biết đồng cảm và sẻ chia sẽ góp phần xây dựng môi trường sống tốt đẹp hơn cho tất cả mọi người.

Vậy, làm thế nào để từ bỏ thói quen sống thờ ơ vô cảm? Trước hết, chúng ta cần thay đổi nhận thức, hiểu rằng sự sống của mỗi người không tách biệt với những người khác. Chúng ta phải học cách lắng nghe, chia sẻ và cảm thông với người xung quanh. Đơn giản như khi thấy một người gặp khó khăn, đừng làm ngơ mà hãy thử giúp đỡ họ dù chỉ bằng một lời động viên. Nếu thấy xã hội có những vấn đề cần giải quyết, đừng chỉ đứng ngoài mà hãy tham gia, đóng góp phần mình vào việc xây dựng một xã hội công bằng, nhân văn hơn. Mỗi hành động dù nhỏ cũng có thể tạo ra những thay đổi lớn lao.

Lối sống thờ ơ vô cảm không chỉ làm chúng ta đánh mất những giá trị đẹp đẽ của cuộc sống, mà còn gây hại cho bản thân và xã hội. Vì vậy, mỗi người chúng ta cần phải từ bỏ thói quen này, thay vào đó là một lối sống nhân ái, đồng cảm và có trách nhiệm với cộng đồng. Chỉ khi tất cả chúng ta cùng nhau thay đổi, xã hội mới trở nên tốt đẹp và văn minh hơn.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×