Câu 1. (0,5 điểm)
Thể thơ: Tự do.
Nhân vật trữ tình: Người con.
Câu 2. (0,5 điểm)
Mẹ luôn ở bên con trong mọi lúc, đặc biệt là khi con đau, con khổ, hoặc ngay cả khi con ghét mẹ, không thèm nhìn mẹ.
Câu 3. (1,0 điểm)
Phép tu từ so sánh: “Mẹ sinh ra con giống như thân cây nẩy mầm một chiếc lá đã có gốc rễ lo vun trọng...”
Phân tích tác dụng:
So sánh việc mẹ sinh ra con với hình ảnh thân cây nảy mầm một chiếc lá nhấn mạnh sự gắn bó chặt chẽ, không thể tách rời giữa mẹ và con. Hình ảnh “gốc rễ lo vun trọng” thể hiện sự hy sinh, chăm sóc bền bỉ, vô điều kiện của mẹ để nuôi dưỡng con khôn lớn. Cách so sánh này giúp làm nổi bật tình yêu thương, sự hi sinh thầm lặng của người mẹ dành cho con.
Câu 4. (1,0 điểm)
Việc người con đôi khi tìm cách từ chối tình yêu của cha mẹ có thể cảm thông được.
Lý do:
Ở độ tuổi trưởng thành, có lúc người con cần không gian riêng, hoặc chưa hiểu hết tình yêu của cha mẹ.
Đôi khi, sự khác biệt trong cách thể hiện tình yêu giữa các thế hệ dẫn đến hiểu lầm, khiến người con không đón nhận được tình cảm của cha mẹ.
Tuy nhiên, sự cảm thông không đồng nghĩa với việc biện minh. Người con cần nhận ra tình yêu thương ấy để trân trọng và sửa đổi thái độ của mình.
Câu 5. (1,0 điểm)
Đoạn trích gợi nhắc về trách nhiệm của người làm con:
Biết yêu thương, kính trọng cha mẹ dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Hiểu và trân trọng những hy sinh của cha mẹ dành cho mình.
Dành thời gian để sẻ chia, bày tỏ tình cảm với cha mẹ thay vì vô tâm hay xa cách.
Lòng hiếu thảo không chỉ là trách nhiệm mà còn là đạo lý, giúp tình cảm gia đình thêm bền chặt, ý nghĩa.