Trong dòng chảy bất tận của thời gian, gia đình là bến bờ bình yên, là nơi vun trồng yêu thương và hạnh phúc. Những bậc làm cha, làm mẹ luôn mong muốn điều tốt đẹp nhất cho con cái, nhưng đôi khi, chính sự bao bọc, che chở thái quá lại vô tình khiến con trẻ trở nên yếu đuối, thiếu tự lập. Vấn đề này đặt ra một câu hỏi cần được suy ngẫm: Liệu sự bao bọc quá mức của cha mẹ có thực sự là điều tốt đẹp cho con cái?
Sự bao bọc của cha mẹ xuất phát từ tình yêu thương vô bờ bến, mong muốn con cái được an toàn, hạnh phúc. Họ lo lắng con trẻ phải đối mặt với những khó khăn, thử thách của cuộc sống, nên cố gắng tạo mọi điều kiện tốt đẹp nhất, che chở con khỏi mọi nguy hiểm. Tuy nhiên, sự bao bọc thái quá lại có thể phản tác dụng. Nó khiến con trẻ trở nên ỷ lại, thiếu tự tin, không dám đương đầu với khó khăn, dễ dàng nản chí khi gặp thất bại.
Hơn nữa, sự bao bọc quá mức có thể khiến con trẻ mất đi cơ hội rèn luyện bản thân, phát triển kỹ năng sống. Khi cha mẹ làm mọi thứ thay con, con trẻ sẽ không có cơ hội tự mình trải nghiệm, học hỏi từ những sai lầm, từ đó trưởng thành và tự lập. Thay vào đó, chúng sẽ trở nên thụ động, thiếu chủ động, không có khả năng thích nghi với môi trường mới, khó khăn trong việc hòa nhập xã hội.
Để con cái trưởng thành, tự lập, cha mẹ cần thay đổi cách giáo dục. Thay vì bao bọc, che chở quá mức, cha mẹ nên tạo điều kiện cho con trẻ tự do khám phá, trải nghiệm, rèn luyện bản thân. Hãy để con trẻ tự mình đối mặt với khó khăn, thử thách, tự mình tìm cách giải quyết vấn đề. Cha mẹ chỉ nên đóng vai trò là người hướng dẫn, động viên, hỗ trợ con trẻ khi cần thiết.
Sự bao bọc quá mức của cha mẹ có thể xuất phát từ tình yêu thương, nhưng nó lại có thể gây hại cho sự phát triển của con trẻ. Hãy để con cái tự do bay lượn, tự mình chinh phục bầu trời, cha mẹ chỉ là những người đồng hành, ủng hộ con trên con đường trưởng thành.