mở bài:Sự lười biếng, một căn bệnh tinh thần tưởng chừng như vô hại, lại ẩn chứa sức mạnh ghê gớm, âm thầm xâm nhập vào ý chí và kìm hãm sự phát triển của con người. Nhà văn đã thật tinh tế khi ví von sự lười biếng như một “cái rễ cây”, một hình ảnh ẩn dụ vừa gần gũi, vừa chân thực, giúp ta hình dung rõ hơn về quá trình phát triển âm thầm và sức mạnh ghìm giữ của thói quen xấu này.
Trong lịch sử, có không ít những tài năng đã bị lãng quên chỉ vì họ không chịu vượt qua sự lười biếng của bản thân. Nguyễn Trãi, một thiên tài văn hóa, từng có thời gian sa vào chán nản, biếng lười, nhưng sau đó đã vượt qua chính mình để trở thành một nhà chính trị, nhà quân sự lỗi lạc.
Xung quanh chúng ta, có rất nhiều người đã để tuột mất những cơ hội vàng chỉ vì sự lười biếng. Họ trì hoãn việc học tập, không chịu rèn luyện bản thân, và cuối cùng phải hối tiếc vì những gì đã bỏ lỡ.