Bốn câu thơ mở đầu bài thơ "Học chữ Tây" của Tản Đà đã phác họa một bức tranh sinh động về tầng lớp người học chữ Tây thời kỳ ấy. Họ không đến với tiếng Pháp bằng một tâm hồn yêu thích văn hóa, muốn khám phá những tri thức mới, mà đơn thuần chỉ vì mục đích thực dụng, tầm thường. Hình ảnh "ông nghè ra phố học lơ mơChữ Tây chữ ta lẫn lộn tùm lum" đã khắc họa rõ nét một kiểu người học đối phó, chỉ lo đối phó với kỳ thi, lấy bằng cấp để thăng quan tiến chức. Câu thơ "Kẻ thì học Pháp vì yêu kiều, kẻ thì học Pháp vì cầu tiền" đã bộc lộ rõ động cơ học tập của những người này: một bên vì vẻ hào nhoáng, bóng bẩy của tiếng Pháp, một bên vì mục đích kiếm tiền. Hình ảnh "Nào ai học Pháp vì non sông" đã đặt ra một câu hỏi đầy chất ngâm vị, phê phán những kẻ chỉ biết đến lợi ích cá nhân mà quên đi trách nhiệm với đất nước. Qua đó, tác giả đã hé lộ một thực trạng đáng buồn của xã hội lúc bấy giờ: việc học chữ Tây bị biến tướng, trở thành công cụ để mưu cầu danh lợi, chứ không phải là con đường để nâng cao dân trí, phục vụ đất nước