Trong xã hội phong kiến Trung Quốc, có sự phân chia rõ ràng thành các tầng lớp và giai cấp, bao gồm:
Hoàng gia và quý tộc: Đây là tầng lớp đứng đầu, bao gồm vua, hoàng hậu và các quan lại, quý tộc trong triều đình. Họ nắm quyền lực chính trị và tài sản lớn.
Quan lại: Gồm các quan chức từ các cấp thấp đến cao, được bổ nhiệm bởi triều đình để thực thi các chính sách và luật pháp. Họ thường là những người có học thức và tham gia thi cử.
Nông dân: Đây là giai cấp đông đảo nhất trong xã hội phong kiến Trung Quốc. Họ làm nông, sản xuất lương thực và chịu nhiều áp lực từ thuế khóa và các yêu cầu lao động từ quan lại.
Thợ thủ công và thương nhân: Gồm những người làm nghề thủ công như thợ mộc, thợ rèn, thợ dệt, và các thương nhân. Dù họ có thể có của cải, nhưng bị coi là tầng lớp thấp trong xã hội do không sản xuất lương thực hoặc không tham gia vào các hoạt động chính trị.
Nô lệ và tầng lớp thấp: Là những người làm việc trong điều kiện cực khổ, có thể là nô lệ hoặc những người bị áp bức, không có quyền lợi hoặc tự do cá nhân.
Xã hội phong kiến Trung Quốc có cấu trúc rất nghiêm ngặt, và sự phân tầng này ảnh hưởng sâu sắc đến quyền lợi, địa vị và lối sống của mỗi tầng lớp.