Bài thơ "Cảnh ngày hè" của Nguyễn Trãi đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, tràn đầy sức sống của mùa hè nơi làng quê Việt Nam. Đọc bài thơ, trong lòng tôi trào dâng một cảm xúc khó tả, vừa thích thú trước cảnh vật tươi tắn, vừa cảm phục tấm lòng ưu dân ái quốc của tác giả.Ngay từ câu thơ đầu tiên, "Rồi hóng mát thuở ngày trường", tôi đã cảm nhận được sự thư thái, an nhàn của thi nhân giữa ngày hè oi ả. Hình ảnh cây hòe xanh tốt, "đùn đùn tán rợp giương", như một chiếc ô khổng lồ che mát cả không gian, gợi lên một cảm giác dễ chịu, trong lành. Tiếp đến, màu đỏ rực rỡ của hoa lựu "phun thức đỏ" trên hiên nhà, hòa quyện với hương thơm thoang thoảng của hoa sen "Hồng liên trì đã tiễn mùi hương", tạo nên một bức tranh đa sắc màu, vừa tươi tắn vừa nên thơ. Âm thanh cuộc sống cũng được Nguyễn Trãi khắc họa một cách sống động qua tiếng "lao xao chợ cá làng ngư phủ" và tiếng "dắng dỏi cầm ve lầu tịch dương". Những âm thanh ấy không hề ồn ào, náo nhiệt mà ngược lại, nó mang đến một cảm giác thanh bình, yên ả của cuộc sống nơi thôn quê.Điều khiến tôi xúc động nhất ở bài thơ này chính là tấm lòng của Nguyễn Trãi dành cho nhân dân. Câu thơ cuối cùng, "Dẽ có Ngu cầm đàn một tiếng, Dân giàu đủ khắp đòi phương", đã thể hiện ước nguyện cao cả của ông về một cuộc sống ấm no, hạnh phúc cho muôn dân. Ước nguyện ấy được gửi gắm qua hình ảnh vua Thuấn gảy đàn Nam Phong, một điển tích nói về vị vua hiền minh, luôn lo lắng cho dân. Nguyễn Trãi, dù đang trong cảnh nhàn tản "hóng mát", nhưng tâm hồn ông vẫn luôn hướng về dân, về nước."Cảnh ngày hè" không chỉ là một bài thơ tả cảnh mà còn là một bài thơ trữ tình sâu sắc. Nó đã thể hiện một cách tinh tế tình yêu thiên nhiên, tình yêu quê hương đất nước và tấm lòng nhân ái của một bậc vĩ nhân. Mỗi lần đọc bài thơ, tôi lại cảm nhận được rõ hơn vẻ đẹp của thiên nhiên và tấm lòng cao cả của Nguyễn Trãi, một con người đã dành trọn cuộc đời mình cho dân, cho nước.