Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Trong khổ thơ trên của bài "Mặt trời xanh của tôi" của nhà thơ Nguyễn Viết Bình, tình cảm của tác giả đối với rừng cọ quê hương được bộc lộ một cách sâu sắc và đầy ấm áp. Cách dùng từ ngữ "rừng cọ ơi, rừng cọ" thể hiện sự gọi mời, gắn bó, như thể tác giả đang trò chuyện trực tiếp với rừng cọ, cho thấy một mối quan hệ thân thiết, gần gũi giữa tác giả và thiên nhiên quê hương.
Tiếp theo, cụm từ "Lá đẹp lá ngời ngời" không chỉ miêu tả vẻ đẹp tươi tắn của rừng cọ mà còn thể hiện sự trân trọng và yêu mến của tác giả đối với nó. Từ "ngời ngời" gợi lên hình ảnh sáng rực rỡ, đầy sức sống, qua đó cho thấy sự hãnh diện và niềm tự hào của tác giả khi nói về vẻ đẹp của rừng cọ.
Cuối cùng, câu "Tôi yêu thường vẫn gọi / Mặt trời xanh của tôi" là điểm nhấn quan trọng trong khổ thơ. Từ "Mặt trời xanh" không chỉ là một cách ví von đẹp đẽ mà còn thể hiện tình yêu, sự gắn bó sâu sắc của tác giả đối với rừng cọ quê hương. "Mặt trời xanh" là hình ảnh gợi lên ánh sáng, sự sống và niềm vui, giống như một nguồn năng lượng dồi dào mà tác giả luôn yêu quý và trân trọng.
Tóm lại, qua khổ thơ này, nhà thơ đã bộc lộ tình cảm yêu mến, gắn bó và niềm tự hào đối với rừng cọ quê hương. Rừng cọ không chỉ là một phần của thiên nhiên mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, trong tâm hồn của tác giả.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |