Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Đọc văn bản sau rồi thực hiện các yêu cầu bên dưới

Đọc văn bản sau rồi thực hiện các yêu cầu bên dưới :
 

Hôm sau lão Hạc sang nhà tôi. Vừa thấy tôi, lão báo ngay:

- Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!

- Cụ bán rồi?

- Bán rồi? Họ vừa bắt xong.

Lão cố làm ra vẻ vui vẻ. Nhưng trông lão cười như mếu và đôi mắt lão ầng ậng nước, tôi muốn ôm choàng lấy lão mà òa lên khóc. Bây giờ thì tôi không xót năm quyển sách của tôi quá như trước nữa. Tôi chỉ ái ngại cho lão Hạc. Tôi hỏi cho có chuyện:

- Thế nó cho bắt à?

Mặt lão đột nhiên co dúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc...

- Khốn nạn... Ông giáo ơi! Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi về thì chạy ngay về, vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay đằng sau nó, tóm lấy hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên. Cứ thế là thằng Mục với thằng Xiên, hai thằng chúng nó chỉ loay hoay một lúc đã trói chặt cả bốn chân nó lại. Bấy giờ cu cậu mới biết là cu cậu chết! Này! Ông giáo ạ! Cái giống nó cũng khôn! Nó cứ làm in như nó trách tôi; nó kêu ư ử, nhìn tôi như muốn bảo tôi rằng: “A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão xử với tôi như thế này?”. Thì ra tôi già bằng này tuổi đầu rồi còn đánh lừa một con chó, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó!

Tôi an ủi lão:

- Cụ cứ tưởng thế đấy chứ nó chả hiểu đâu! Vả lại ai nuôi chó mà chả bán hay giết thịt? Ta giết nó chính là hóa kiếp cho nó đấy, hóa kiếp để cho nó làm kiếp khác.

Lão chua chát bảo:

- Ông giáo nói phải! Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hóa kiếp cho nó để nó làm kiếp người, may ra có sung sướng hơn một chút... kiếp người như kiếp tôi chẳng hạn!...

Tôi bùi ngùi nhìn lão bảo:

- Kiếp ai cũng thế thôi, cụ ạ! Cụ tưởng tôi sung sướng hơn chăng?

- Thế thì không biết nếu kiếp người cũng khổ nốt thì ta nên làm gì cho thật sướng?

Lão cười và ho sòng sọc. Tôi nắm lấy cái vai gầy của lão, ôn tồn bảo:

- Chẳng kiếp gì sung sướng thật, nhưng có cái này là sung sướng: Bây giờ cụ ngồi xuống phản này chơi, tôi đi luộc mấy củ khoai lang, nấu một ấm nước chè tươi thật đặc; ông con mình ăn khoai, uống nước chè, rồi hút thuốc lào... Thế là sướng.

- Vâng! Ông giáo dạy phải! Đối với chúng mình thì thế là sung sướng.

Lão nói xong lại cười đưa đà. Tiếng cười gượng nhưng nghe đã hiền hậu lại. Tôi vui vẻ bảo:

- Thế là được, chứ gì? Vậy cụ ngồi xuống đây, tôi đi luộc khoai, nấu nước.

- Nói đùa thế, chứ ông giáo cho để khi khác?...

- Việc gì còn phải chờ khi khác?... Không bao giờ nên hoãn sự sung sướng lại. Cụ cứ ngồi xuống đây! Tôi làm nhanh lắm...

- Đã biết, nhưng tôi còn muốn nhờ ông một việc...

Mặt lão nghiêm trang lại...

- Việc gì thế, cụ?

- Ông giáo để tôi nói... Nó hơi dài dòng một tí.

- Vâng, cụ nói.

- Nó thế này, ông giáo ạ!

Và lão kể. Lão kể nhỏ nhẹ và dài dòng thật. Nhưng đại khái có thể rút vào hai việc. Việc thứ nhất: Lão thì già, con đi vắng, vả lại nó cũng còn dại lắm, nếu không có người trông nom cho thì khó mà giữ được vườn đất để làm ăn ở làng này. Tôi là người nhiều chữ nghĩa, nhiều lý luận, người ta kiêng nể, vậy lão muốn nhờ tôi cho lão gửi ba sào vườn của thằng con lão, lão viết văn tự nhượng cho tôi để không ai còn tơ tưởng dòm ngó đến; khi nào con lão về thì nó sẽ nhận vườn làm, nhưng văn tự cứ để tên tôi cũng được, để thế để tôi trông coi cho nó... Việc thứ hai: Lão già yếu lắm rồi, không biết sống chết lúc nào: con không có nhà, lỡ chết không biết ai đứng ra lo cho được; để phiền cho hàng xóm thì chết không nhắm mắt: lão còn được hăm nhăm đồng bạc với năm đồng vừa bán chó là ba mươi đồng bạc, muốn gửi tôi để lỡ có chết thì tôi đem ra, nói với hàng xóm giúp, gọi là của lão có tí chút, còn bao nhiêu đành nhờ hàng xóm cả...

Tôi bật cười bảo lão:

- Sao cụ lo xa quá thế? Cụ còn khỏe lắm, chưa chết đâu mà sợ! Cụ cứ để tiền ấy mà ăn, lúc chết hãy hay! Tội gì bây giờ nhịn đói mà tiền để lại?

- Không, ông giáo ạ! Ăn mãi hết đi thì đến lúc chết lấy gì mà lo liệu? Đã đành rằng là thế, nhưng tôi bòn vườn của nó bao nhiêu, tiêu hết cả. Nó vợ con chưa có. Ngộ nó không lấy gì lo được, lại bán vườn thì sao?... Tôi cắn rơm, cắn cỏ tôi lạy ông giáo! Ông giáo có nghĩ cái tình tôi già nua tuổi tác mà thương thì ông giáo cứ cho tôi gửi.

Thấy lão nằn nì mãi, tôi đành nhận vậy. Lúc lão ra về, tôi còn hỏi:

- Có đồng nào, cụ nhặt nhạnh đưa cho tôi cả thì cụ lấy gì mà ăn?

Lão cười nhạt bảo:

- Được ạ! Tôi đã liệu đâu vào đấy... Thế nào rồi cũng xong.

Luôn mấy hôm, tôi thấy lão Hạc chỉ ăn khoai. Rồi thì khoai cũng hết. Bắt đầu từ đấy, lão chế tạo được món gì, ăn món ấy. Hôm thì lão ăn củ chuối, hôm thì lão ăn sung luộc, hôm thì ăn rau má, với thỉnh thoảng một vài củ ráy, hay bữa trai, bữa ốc. Tôi nói chuyện lão với vợ tôi. Thị gạt phắt đi:

- Cho lão chết! Ai bảo lão có tiền mà chịu khổ! Lão làm lão khổ chứ ai làm lão khổ! Nhà mình sung sướng gì mà giúp lão? Chính con mình cũng đói...

Chao ôi! Đối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi... toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương: không bao giờ ta thương... Vợ tôi không ác, nhưng thị khổ quá rồi. Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất. Tôi biết vậy, nên tôi chỉ buồn chứ không nỡ giận. Tôi giấu giếm vợ tôi, thỉnh thoảng giúp ngấm ngầm lão Hạc. Nhưng hình như lão cũng biết vợ tôi không ưng giúp lão. Lão từ chối tất cả những cái gì tôi cho lão. Lão từ chối một cách gần như là hách dịch. Và lão cứ xa tôi dần dần...

Lão không hiểu tôi, tôi nghĩ vậy, và tôi càng buồn lắm. Những người nghèo nhiều tự ái vẫn thường như thế. Họ dễ tủi thân nên rất hay chạnh lòng. Ta khó mà ở cho vừa ý họ... Một hôm, tôi phàn nàn về việc ấy với binh Tư. Binh Tư là một người láng giềng khác của tôi: Hắn làm nghề ăn trộm nên vốn không ưa lão Hạc bởi vì lão lương thiện quá. Hắn bĩu môi và bảo:

- Lão làm bộ đây! Thật ra thì lão chỉ tâm ngẩm thế, nhưng cũng ra phết chứ chả vừa đâu. Lão vừa xin tôi một ít bả chó...

Tôi trố to đôi mắt, ngạc nhiên. Hắn thì thầm:

- Lão bảo có con chó nhà nào cứ đến vườn nhà lão... Lão định cho nó xơi một bữa. Nếu trúng, lão với tôi uống rượu.

Hỡi ơi lão Hạc! Thì ra đến lúc cùng lão cũng có thể làm liều như ai hết. Một người như thế ấy!... Một người đã khóc vì trót lừa một con chó!... Một người nhịn ăn để tiền lại làm ma, bởi không muốn liên lụy đến hàng xóm, láng giềng... Con người đáng kính ấy bây giờ cũng theo gót binh Tư để có ăn ư? Cuộc đời quả thật cứ một ngày một thêm đáng buồn...

*

* *

Không! Cuộc đời chưa hẳn đã đáng buồn, hay vẫn đáng buồn nhưng lại đáng buồn theo một nghĩa khác. Tôi ở nhà binh Tư về được một lúc lâu thì thấy những tiếng nhốn nháo ở bên nhà lão Hạc. Tôi mải mốt chạy sang. Mấy người hàng xóm đến trước tôi đang xôn xao ở trong nhà. Tôi xồng xộc chạy vào. Lão Hạc đang vật vã ở trên giường, đầu tóc rũ rượi, quần áo xộc xệch, hai mắt long sòng sọc. Lão tru tréo, bọt mép sùi ra, khắp người chốc chốc lại bị giật mạnh một cái, nẩy lên. Hai người đàn ông lực lưỡng phải ngồi đè lên người lão. Lão vật vã đến hai giờ đồng hồ rồi mới chết. Cái chết thật là dữ dội. Chẳng ai hiểu lão chết vì bệnh gì mà đau đớn và bất thình lình như vậy. Chỉ có tôi với binh Tư hiểu. Nhưng nói ra làm gì nữa! Lão Hạc ơi! Lão hãy yên lòng mà nhắm mắt! Lão đừng lo gì cho cái vườn của lão. Tôi sẽ cố giữ gìn cho lão. Đến khi con trai lão về, tôi sẽ trao lại cho hắn và bảo hắn: “Đây là cái vườn mà ông cụ thân sinh ra anh đã cố để lại cho anh trọn vẹn: cụ thà chết chứ không chịu bán đi một sào...”.
I.Lựa chọn đáp án đúng cho các câu:
 Câu 7: Đoạn văn sau có từ tượng hình nào: "Mặt lão đột nhiên co dúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc..."
 2.Trả lời câu hỏi/Thực hiện yêu cầu sau:
Câu 9. Thái độ,tình cảm nhân vật "tôi" đối với lão Hạc như thế nào qua đoạn kết trên ?
Câu 10: Cảm nhận của em về tâm trạng của lão Hạc được thể hiện trong đoạn văn trên ( Trình bày 5-7 câu)

  •  
2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
20
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
### I. Lựa chọn đáp án đúng cho câu:

**Câu 7:** Đoạn văn sau có từ tượng hình nào:
"Mặt lão đột nhiên co dúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc..."

**Đáp án:** Các từ tượng hình trong đoạn văn trên bao gồm "co dúm lại", "xô lại", "ngoẹo", "móm mém", và "mếu như con nít". Những từ này giúp người đọc hình dung rõ nét hình ảnh biểu cảm và tình trạng của lão Hạc.

### II. Trả lời câu hỏi/Thực hiện yêu cầu sau:

**Câu 9:** Thái độ, tình cảm nhân vật "tôi" đối với lão Hạc như thế nào qua đoạn kết trên?
- Trong đoạn kết, tình cảm và thái độ của nhân vật "tôi" đối với lão Hạc thể hiện sự xót thương, cảm thông và tôn trọng. Nhân vật "tôi" không chỉ cảm nhận được nỗi đau và sự bất hạnh của lão, mà còn thể hiện quyết tâm bảo vệ tài sản của lão Hạc - cái vườn mà lão đã cố gắng giữ gìn để lại cho con trai. Sự ngậm ngùi khi nghĩ đến cái chết của lão Hạc cho thấy nhân vật "tôi" đã dành một tình cảm sâu sắc dành cho lão, xem lão như một người đáng kính, dẫu cho cuộc sống của cả hai cùng đầy rủi ro và khó khăn.

**Câu 10:** Cảm nhận của em về tâm trạng của lão Hạc được thể hiện trong đoạn văn trên (Trình bày 5-7 câu).
- Tâm trạng của lão Hạc trong đoạn văn thể hiện nỗi đau khổ sâu sắc và sự cô đơn của một người già. Lão luôn trăn trở về cuộc sống của mình, về việc con trai sẽ ra sao khi không có lão bên cạnh. Sự mất mát của cậu Vàng, con chó gắn bó, càng làm tăng thêm nỗi buồn trong lòng lão. Lão thể hiện sự tự ái, không muốn nhận sự giúp đỡ từ người khác, cho thấy nỗi sợ hãi của tuổi già và sự tự lập mặc dù đang phải đối mặt với sự nghèo khổ. Cuối cùng, cái chết đến với lão một cách đột ngột và dữ dội, phản ánh sự bất lực của lão trong cuộc sống, nhưng cũng cho thấy tấm lòng cao quý của lão đối với gia đình và cuộc sống mà lão đã cố gắng gìn giữ.
2
0
+5đ tặng

Câu 7: Đoạn văn có từ tượng hình là "co dúm", "xô lại", "ép", "ngoẹo", "móm mém", "mếu như con nít". Những từ này mô tả rất cụ thể vẻ mặt và tình trạng cảm xúc của lão Hạc, giúp người đọc hình dung rõ nét cảnh tượng lão đang xúc động và đau khổ.

 

Câu 9: Thái độ và tình cảm của nhân vật "tôi" đối với lão Hạc qua đoạn kết thể hiện sự xót xa, đau lòng và đồng cảm sâu sắc. Dù lão Hạc làm những điều rất đáng thương như lừa dối con chó và sống trong cảnh nghèo khổ, nhân vật "tôi" vẫn cảm nhận được những khó khăn, sự cô đơn của lão. "Tôi" rất thương cảm lão, muốn giúp đỡ nhưng cũng không thể hiểu hết hoàn cảnh và nỗi lòng của lão, khiến "tôi" cảm thấy rất buồn và xót xa. Hình ảnh lão chết trong đau đớn và vật vã khiến "tôi" càng thêm thương xót lão, đặc biệt là sự hy sinh của lão cho con trai.

 

Câu 10: Tâm trạng của lão Hạc được thể hiện trong đoạn văn là đầy ẩn ức, đau khổ và tủi thân. Lão cảm thấy cô đơn và bất lực trước sự nghèo khó, không có sự trợ giúp của con trai và người thân. Tình yêu thương con trai quá lớn khiến lão quyết định sống khổ để gửi lại cho con vườn đất, dù không còn sức khỏe. Sự hi sinh này là một nỗi buồn âm ỉ trong lòng lão. Lão không muốn làm phiền ai, thậm chí là từ chối sự giúp đỡ của "tôi" vì tự ái và lòng tự trọng của người nghèo. Cái chết của lão là một kết thúc bi thảm, không ai biết được lý do thật sự, nhưng rõ ràng là lão đã chết trong sự tuyệt vọng và đau đớn.




 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Mount
hôm qua
+4đ tặng
Câu 7:
  • Đáp án đúng: Từ tượng hình trong đoạn văn là "ngoẹo", "móm mém".
Câu 9:
  • Thái độ và tình cảm của nhân vật "tôi" đối với lão Hạc qua đoạn kết thể hiện sự cảm thông sâu sắc và niềm xót xa trước số phận bi thảm của lão. Nhân vật "tôi" không chỉ thương xót trước cái chết đau đớn của lão Hạc mà còn trân trọng tấm lòng lương thiện, tình yêu thương gia đình và sự hy sinh cao cả của lão. Ông giáo tự nhủ sẽ giữ gìn mảnh vườn thay lão, như một cách để an ủi linh hồn của lão và thực hiện lời hứa cuối cùng.
Câu 10:
  • Tâm trạng của lão Hạc trong đoạn văn thể hiện nỗi đau đớn tột cùng cả về thể xác lẫn tinh thần. Lão chọn cái chết để giữ trọn lòng tự trọng và bảo vệ mảnh vườn cho con trai, nhưng hành động đó cũng cho thấy sự tuyệt vọng khi không còn lối thoát nào khác. Qua những giây phút vật vã và đau đớn, người đọc cảm nhận được sự giằng xé, day dứt trong tâm hồn lão – một người cha yêu con hết lòng, nhưng lại rơi vào cảnh nghèo khổ cùng cực. Cái chết dữ dội của lão Hạc không chỉ là sự kết thúc của một cuộc đời khổ đau, mà còn là lời tố cáo xã hội bất công đã đẩy những người lương thiện như lão vào đường cùng.
Mount
đánh giá với a

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×