Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Anh chị hãy kể lại kỉ niệm trong một lần trốn học đi chơi bị mẹ phát hiện

Ngày mai là em phải nộp bài rồi, mn gúp em với ạ.
2 trả lời
Hỏi chi tiết
3.781
7
4
Kiệt
09/08/2019 22:27:18

Các bạn nghĩ rằng mắc lỗi chỉ là chuyện thường thôi, nhất là với trẻ con, có phải không? Nhưng có một lần tôi đã mắc phải một lỗi rất đáng trách mà tôi nhớ đến tận bây giờ.

Hôm đó là ngày thứ bảy, trời nắng đẹp. Tôi tung tăng tới lớp trên con đường quen thuộc. Vừa đi, tôi vừa ấm ức nghĩ: “Hôm nay là ngày về bà ngoại thế mà bố mẹ chẳng cho mình nghỉ học. Đằng nào cũng chỉ bỏ mất một buổi học thôi, lo gì?”. Suy nghĩ miên man mà không để ý là tôi đã tới trường từ lúc nào. Các bạn tất bật vào lớp, còn tôi thì cứ đứng ngoài cổng trường ngần ngừ không muốn vào. Hai dòng tư tưởng cứ đan xen vào nhau, hoặc là tôi về nhà hoặc là vào học. Nhưng vì chưa bao giờ bỏ học nên tôi sợ lắm, nghĩ đủ mọi điều không tốt. Tôi cứ đứng trước cổng trường như thế đến - mười lăm phút. Tiếng trống gióng giả vang lên như thúc giục tôi. Lúc này sân trường chĩ còn lại vài bạn học sinh đi muộn. Thấy tôi cứ đứng đó mãi, bác bảo vệ hỏi: “Cháu có vào lớp không để bác còn đóng cổng?”. Tôi trả lời như vô thức: “Dạ không, cháu chỉ đi qua chờ anh cháu thôi ạ”. Và cánh cổng trường đóng lại trước mắt tôi. Tần ngần hồi lâu, tôi quay bước ra về. Thấy tôi, bố liền hỏi, “sao con lại về?”. Lúc này tôi đang mải mê suy nghĩ, nghe tiếng bố hỏi, tôi giật mình trả lời: “Dạ, hôm nay cô ốm không có ai dạy thay nên bọn con được nghỉ”.

Bố cười với tôi: “Vậy thì con vào chuẩn bị đi, bố đưa con đến nhà ông ngoại. Mẹ cũng ở đấy rồi”. Nghe bố nói thế, tôi mừng rơn, quên sạch cả chuyện tôi trốn học. Nhưng kẻ nói dối thì không thể nào mà ung dung được. Tối đến, tôi cứ thấp thỏm lo sợ nhỡ ra bố mẹ biết. Và... điều mà tôi lo sợ đã đến. Chuông điện thoại nhà tôi reo vang: “Reng... reng...”. Bố nhấc máy. Khuôn mặt bố đang tươi tỉnh bỗng nhiên tối sầm lại. Bố đặt máy xuống, quay lại phía tôi rồi hỏi: “Sao hôm nay con không đi học?” - giọng bố pha chút buồn buồn. Tôi đứng trân trân nhìn bố, miệng ấp úng: “Con... con”. Bố hỏi lại lần nữa: “Tại sao?”. Tôi bật khóc và tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện trong tiếng nấc. Tôi hứa với bố là tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa, nhưng bố bảo lần này bố phải đánh đòn để cho tôi nhớ. Tôi nín lặng không dám khóc nữa, phần vì sợ bố, phần vì tôi thấy không xứng đáng được khóc. Từ đó trở đi tôi quyết tâm không nói dối bố mẹ dù chỉ nửa câu.

Nói dối là một tính xấu mà học sinh chúng ta không nên mắc phải. Đây là một bài học lớn dành cho tôi.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
2
(•‿•)
10/08/2019 11:29:42
Chỉ còn không đến hai tháng nữa thôi là kết thúc quãng đường học sinh của tôi. Nói thật thì trước kia tôi là đứa ít nói, không tiếp xúc nhiều với bạn bè trong lớp nên những năm cấp hai không có gì đặc biệt cho lắm. Thậm chí khi lên lớp mười tôi cũng chỉ chơi với tụi trong tổ. Nhưng kể từ khi được chọn vào đội múa của lớp thì những kỷ niệm trải qua cùng với lớp của tôi ngày càng nhiều. Buồn vui đều có cả, đối với tôi thì lại nhớ nhất những lúc trốn học cũng lũ bạn cơ.
Người ta thường hay nhớ những kỷ niệm đẹp còn tôi lại nhớ nhất lúc trốn học, thế mới lạ chứ. Trước đây tất nhiên tôi là con ngoan trò giỏi, nghỉ học còn ít chứ nói gì đến cái gan trốn học. Lần đầu trốn chỉ là học thêm thôi và mục đích chính đáng là để tập múa. Mẹ ơi, chỉ tập hai tuần thôi, từ trưa tới tối, lăn lộn riết ngoài công viên, tuy vậy nhưng không phải hôm nào cũng trốn.
Đỉnh cao là năm mười hai, trốn học đi ăn chơi mới ghê, không những trốn học thêm mà còn cả trên trường luôn. Học thêm khỏi phải nói, thích thì nghỉ thôi, gặp hôm nào mệt hay lười sẵn trong người thì chỉ một đứa đề xuất nghỉ là cả lũ kéo nhau đi ăn uống, không thì xem phim hoặc karaoke. Trong lòng luôn tự nhủ “Mười hai rồi, học đi thôi, ba mẹ cho tiền đóng học mà,…”, thế mà còn trốn để đi chơi.
Tất nhiên ở trường ngang nhiên trốn học thì phải trừ hạnh kiểm. Với ngôi trường của tôi không gì kinh khủng bằng việc trừ hạnh kiểm, nhân đôi điểm trừ với cùng một lỗi mà vi phạm nhiều lần đấy. Và tất nhiên là phải có mánh rồi, không có có mà một lũ thành học sinh “trâu bò” hết với nhau à. Thầy cô thường khen lớp trưởng ngoan, học giỏi, điều hành lớp tốt. Còn lớp tôi thì thằng quỷ lớp trưởng không cầm đầu lớp quậy là thầy cô mừng rớt nước mắt rồi. Qủy đó rất thân với thầy quản sinh nên công cuộc trốn học chiều trong trường của chúng tôi luôn trót lọt. Với thầy cô dễ thì nằm phè phỡn ở nhà, alo cho nó nói:
- Ê, ông điểm danh giùm tui nha, tui đi học trễ rồi.
Qúa đơn giản nếu thầy cô nào cũng thế. Mấy hôm sau, đám bọn tôi liều đi xin bà cô dạy lí cho nghỉ buổi để đi làm clip và thực ra là chán học lớp bả, kiếm cớ đi ăn uống thôi. Bà cô cũng chả ưa gì tụi này cả vì vào lớp không làm bài, lôi đủ các loại đồ ăn thức uống ra, nói chuyện rần rần. Rõ ràng là đi tìm bả, đứng trước mặt xin đàng hoàng thế mà lúc ung dung ngồi trong quán trà sữa thì lớp trưởng gọi nói bà chỉ điểm danh cho mấy thằng học thêm, lũ con gái có tên trong danh sách ghi hết lên, với lại thầy quản sinh vừa đi điểm danh xong. Một lũ xanh mặt với nhau, nghỉ không phép trường báo tin nhắn về nhà đấy, ba mẹ biết thì toi rồi. Ngồi sợ gần chết thì thấy thằng lớp trưởng vào, hỏi nó đủ thứ xong nó nói một câu xanh rờn:
- Tui qua phòng quản sinh gạch tên cho mấy bà rồi, tui nói thầy là mấy người đi trễ, giờ vào lớp rồi.
Hú vía à, mấy đứa ba mẹ dễ hay lúc tin nhắn về số máy của mình như tôi và nhỏ kia thì không sợ lắm, cùng lắm thì tháng đó hạnh kiểm khá thôi. Được đà, bọn tôi cứ xin thầy tiết đó cho về vì có việc, đau bụng quá hay sao sao đó, đủ loại lý do cả. Hôm nào bí quá thì ngồi dưới sân chơi hết bốn lăm phút mới thò mặt lên nói với thầy là đi trễ, thầy gạch tên rồi thì phóng cái vèo qua lớp, chạy một mạch xuống bãi giữ xe. Nhưng đó chỉ là những lúc thi xong hết thôi nhé chớ đang ôn thì mà trốn kiểu đó thì…
Phải nói là hơn một tháng, tính ra chỉ là bốn đến năm buổi chúng tôi không học chiều trên trường thôi mà. Những lúc đó rất vui, ngồi hú hí ngoài quán trà sữa tới chiều mới về, cũng có những hôm hát hò tới khản cả tiếng. Còn trong lớp học thêm chỉ khi nào lười tới mức không có tinh thần nghe giảng cũng như làm bài, lựa ngày nào chỉ sửa bài tập thôi thì tụ tập nhau cùng trốn học.
Đáng sợ nhất là khi bạn đang ung dung tự tại đi chơi trong giờ học để rồi gặp được ba mẹ mình. Lúc đó ba mẹ chưa thấy bạn thì không sao, còn thấy rồi bạn phải làm sao nhỉ? Đó là kỷ niệm kinh khủng nhất với tôi đấy, bị cả ba và mẹ bắt gặp đang lang thang trong siêu thị mới chết chứ. Rất may tôi bình tĩnh, cười thật tươi, kể đại cái lý do có vẻ đáng tin. Hên sao thời gian lại thích hợp với cái lý do tôi nghĩ ra mới hay chứ. Phù, may thật, may thật mà…
Nói đến vụ xin đi về giữ giờ học (thực chất cũng là trốn thôi) thì lớp tôi có vẻ rất lão luyện đấy. Ôi, thi xong rồi mà, thầy cô phải cho nghỉ xíu đi chứ. Gặp mấy môn không muốn học là chúng nó lại chạy ngay qua bên quản sinh hay chui luôn xuống phòng y tế, mục đích rất đơn giản là xin giấy đi về cho khỏe cái thân. Nhanh chân thì được chậm chân thì hết suất về nhá, xin nhiều quá tất nhiên là thầy không cho rồi, chỉ một số đứa may mắn nhanh gọn lẹ thầy mới “phê chuẩn” cho cái đơn Xin ra cổng để về thôi. Thậm chí có đứa mới vào học có hai tiết đầu, giờ ra chơi xách cặp về mất tiêu.
Ừ thì bọn tôi cũng trốn học nhưng không đến nỗi nghỉ tràn lan đại hải như vậy đâu. Khi thầy Hiệu trưởng khóa hạnh kiểm để hoàn tất học bạ cho khối 12 thì mới là thảm cảnh này. Hầu hết các lớp đều có học sinh nghỉ học để đi chơi và con số đó thường dao động trong khoảng mười đến hai mươi đứa. Thầy cô thì hay nói phải biết quý trọng từng giây từng phút bên bạn bè và trường lớp, mốt sợ muốn vô lại trường cũng khó. Cho đến khi thầy Hiệu trưởng “phán” ai nghỉ học không phép nhiều thầy sẽ trừ điểm hạnh kiểm vì thầy được phép sửa đó nha. Thực chất ra tôi cũng muốn nghỉ lắm a, chỉ sợ xin không được nên chả dám xin thôi.
Nói đi nói lại thì đó là kỷ niệm tôi cảm thấy đáng nhớ nhất. Những lần trốn học dù cho có là bị dụ hay tự mình lười học để đi quẩy với lũ bạn thì đối với tôi chúng gần như là vô giá. Bởi giờ đây, tôi đâu còn được trốn học để đi chơi với tụi nó nữa, trên trường sắp nghỉ và đây cũng là khoảng thời gian chạy nước rút ôn tập cho kỳ thi quyết định rồi.
Trốn học đối với thời học sinh ít có ai chưa từng thử qua và nếu bạn là người chưa từng trốn học thì hãy cứ thử xem sao. Cứ thử trốn học một buổi nào đó cùng đám bạn, vi vu trên đường phố, đi ăn uống, chơi đùa thỏa thích, quẩy hết mình rồi bạn sẽ thấy nó cũng thú vị lắm… và tất nhiên là hạn chế thôi ha.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư