Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Cảm xúc của anh chị về như những ngày đầu tiên bước vào trường

Cảm xúc của anh chị về như những ngày đầu tiên bước vào trường
3 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
211
1
1
Ngô Trường
17/09/2019 21:23:19
Lứa tuổi học trò của chúng ta, ai mà chẳng có những ngày tự trường vui vẻ cùng với bạn bè, người thân, thầy cô. Ai mà chẳng có những cảm xúc mới lạ khi ngày đầu tiên được đi học. Và tôi cũng vậy, mặc dù đã bao lần được đón ngày khai giảng, đã bao lần được vui vẻ cắp sách đến trường nhưng sao lần này thì lạ quá! Cảm giác dường như lần đầu tiên được đi học vây. Bởi, đây là lần đầu tiên tôi bước chân vào ngôi trường này - trường THPT thị xã Quảng Trị.
Từ lúc còn học cấp hai, đã biết bao lần tôi mơ ước được học dưới mái trường này, rồi cứ thế tôi cứ thầm nghĩ và nuôi hi vọng rằng mình sẽ được học ở đây, ở ngôi trường với nhiều dề dày thành tích như thế này! Thời gian dần trôi, mọi sự cố gắng nổ lực của tôi đã thành công, tôi đã đậu cấp ba. Ngôi trường mà tôi đã được vào không nơi nào khác chính là người THPT thị xã Quảng Trị - nơi tôi đã hàng ao ước bao lâu nay. Cảm giác khi nghe tin được học ở đây và may mắn hơn nữa là được xếp vào lớp 10A2 lại càng khiến tâm trạng của tôi thêm phấn chấn, mừng rỡ.
Ngày đầu tiên đi học, lòng tôi bỗng rối bời và bỡ ngỡ làm sao! Lúc đó, tôi chỉ muốn có ai bên cạnh nắm tay và đưa vào lớp. Thật giống là một cô cô bé quá con nít phải không? Bao năm nay. tôi đã quen tựu trường dưới ngôi trường cấp hai quen thuộc và thân thương của mình. Tôi cứ suy nghĩ về những hàng cây, ghế đá... Nơi mà chúng tôi đã từng nô đùa, vui chơi ở đó. Nhưng bây giờ thì khác, tôi chẳng có những hình ảnh nào quen thuộc, thân thương như trước kia nữa. Bởi, đây là lần đầu tiên tôi bước vào ngôi trường này. Đứng trước cổng trường, ngôi trường đã hiện ra trước mắt tôi. Đó là một dãy nhà ba lầy y như là một tòa lầu đài to lớn vậy. Chắc tại bỡ ngỡ quá nên tôi mới nghĩ như thế. Nhưng sao những bước chân nặng nề đến thế. Tại sao tôi không bước nổi? Mọi người khác đều có thể làm được kia mà, tôi cũng phải dũng cảm lên chứ! Dọc đường, tôi cứ thầm mong rằng lớp học sẽ có những bạn cũ của mình. Nhưng không, xung quanh tôi đây, trong cái lớp học này, chỉ toàn là những gương mặt mới lạ mà thôi. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ! Nhưng nỗi sợ hãi đó đã tan nhanh đi khi những người bạn mới đã vui vẻ chuyện trò và bắt chuyện cùng với tôi. Tôi thầm cảm ơn trời đã cho tôi quen với những cô cậu học sinh này. Một lát sau, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp. Không biết cô có hiền hay không nhỉ? Tôi tự nghĩ. Trước mắt tôi đây là một người phụ nữ với hình dáng thân quên, mái tóc dài với khuôn mặt rất đỗi nhân từ. Nhìn cô mà tội lại nhớ tới cô Lan, một người cô và cũng như là một người mẹ đối với tôi. Cô là người đã dạy tôi lúc còn học cấp hai. Và ngay giờ đây, cô giáo chủ nhiệm mới của tôi lại rất giống cô Lan, rất đỗi nhân từ và hiền hậu. Cô giới thiệu là giáo viên phụ trách bộ môn Toán và cũng là người chủ nhiệm của chúng tôi, cô tên Dung. Buổi gặp mặt đầu tiên, cô ân cần dạy bảo chúng tôi về việc học tập, ý thức của bản thân đối với trường, lớp, thầy cô giáo và bạn bè. Lời cô nói thật nhẹ nhàng làm sao, có lẽ cô xem chúng tôi như là những đứa con của mình vậy. Và có lẽ, đó cũng chính là bài học đầu tiên mà chúng tôi được học khi bước vào trường.
Sáng ngày khai giảng, bầu trời thật yên bình, ấm áp. Những tia nắng chói chang đang còn núp sau những cành cây phượng vĩ. Mang trên mình bộ áo trắng tinh khôi, tôi vui vẻ làm sao. Giờ đây, tôi đã trở thành một cô nữ sinh thật rồi. Đã bao lần mơ ước được diện tà áo trắng, hôm nay đây, điều đó đã trở thành hiện thực. Giữa sân trường này, giữa những khuôn mặt rất đỗi thân quen và cũng có những khuôn mặt lạ lẫm này, cảm giác bỡ ngỡ, xao xuyến, hãnh diện xen lẫn niềm vui mới kì lạ làm sao!
Ba tuần học đã trôi qua, tôi đã quen hết với các bạn mới, thầy cô mới. Mọi thứ dường như không còn xa lạ với tôi nữa. Tôi đã thích nghi với môi trường mới này. Những tiết học thú vị, những buổi ra chơi vui vẻ. Tất cả đã gây ấn tượng tốt trong tôi.
Được học dưới một mái trường có nhiều bề dày thành tích như thế này, tôi nguyện sẽ cố gắng học tập thật giỏi để không phụ lòng thầy cô, bạn bè, cha mẹ. Và cảm giác ngày đầu tiên bước vào trường này, tôi sẽ không bao giờ quên.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
1
Nguyễn Thị Thảo
17/09/2019 21:23:39
“Mùa thu đến lá trong vườn đã rụng.
Lá vàng bay, bay theo gió. Ngoài đồng
Phía xa xa, ngay sát rìa thung lũng.
Đang khoe mình, đỏ rực cả hàng phong.”
Mùa thu đến, mang theo những ngọn gió mát lành và những tia nắng nhẹ nhàng ấm áp. Mùa thu đến còn mang cho tôi một cảm giác nôn nao lạ kì, bởi nó báo hiệu một năm học nữa sắp đến. Nhưng ngày tựu trường năm nay với tôi lại đặc biệt hơn mọi năm, bởi năm nay là năm đầu tiên tôi bước vào ngôi trường trung học phổ thông.
Những ngày đầu tiên, ngay từ buổi sáng, tôi đã tự giác dậy sớm hơn hẳn mọi ngày. Mẹ tôi đang chuẩn bị bữa sáng, trông thấy tôi mà cứ cười tủm tỉm mãi. Ba tôi thì khen : “Con gái mặc áo dài đẹp quá!” Tôi đã hồi hộp chờ cảm giác được mặc áo dài từ lâu, chiếc áo dài trắng mà từ khi còn học cấp hai, tôi đã nhìn theo các chị nữ sinh đầy ngưỡng mộ. Sau khi chuẩn bị xong, ba chở tôi đến trường. Trước khi tôi xuống xe, ba còn nháy mắt: “Chúc con một ngày vui vẻ nhé!”Trường của tôi rất đẹp. Những hàng phượng vĩ được trồng dọc lối đi, màu đỏ của hoa vẫn chưa tàn hết, dường như cây phượng cũng còn lưu luyến chút dư âm mùa hạ. Bên cạnh thư viện có một tảng đá được khắc chữ lên: “Hiền tài là nguyên khí của quốc gia.” Nó nhắc nhở tôi rằng, mình phải học thật giỏi để có thể dựng xây đất nước. Không chỉ vậy, trường còn có một sân bóng đá lớn cho các bạn nam chơi với nhau, tôi rất thích cảm giác những buổi chiều mát, sân bóng không có ai, tôi ngồi một mình trên chiếc ghế đá góc sân để đọc sách dưới bóng mát cây bàng.Những ngày đầu tiên, tôi gặp gỡ những người bạn mới của mình. Các bạn cũng giống như tôi, rụt rè, bỡ ngỡ trước những điều mới mẻ. Chẳng hiểu sao, tôi cảm thấy một cái gì đó thật xao xuyến. Chúng tôi đã trải qua những ngày tháng ôn luyện, đã cùng bước qua kì thi quan trọng để rồi giờ đây có thể gặp được nhau, trở thành những người bạn chung lớp. Chắc hẳn ba năm tiếp theo, chúng tôi sẽ cùng nhau tạo ra thật nhiều những kỉ niệm đẹp. Bạn cùng bàn của tôi tên là Luân, thật tình cờ là bạn ấy học cùng trường cấp hai với tôi. Luân giỏi Tự nhiên, trái hẳn với tôi, thích các môn Xã hội. Tôi còn gặp những người bạn cũ của mình, các bạn đều mặc áo dài trông thật trưởng thành và lạ lẫm. Chúng tôi đi đứng khép nép và dịu dàng hơn trước, không còn thoải mái và vô tư như trước nữa. Thật lạ, dường như chúng tôi ý thức được rằng mình đã lớn rồi!
Cô chủ nhiệm của tôi là cô Hoa, cô dạy môn Vật lý. Ngày đầu tiên khi nhận lớp, cô mặc một chiếc áo dài tím đẹp vô cùng. Cô còn rất tâm lý nữa, cô cho chúng tôi điền vào một tờ giấy với những câu hỏi về sở trường, sở thích và ước mơ; cô nói rằng cô muốn hiểu chúng tôi hơn, cũng như có thể giúp đỡ cả lớp trong quãng thời gian sắp tới. Không chỉ cô Hoa, những thầy cô giáo khác tuy rằng mỗi người một tính cách, nhưng đều quan tâm và ân cần với lớp. Tôi ấn tượng nhất là với cô giáo dạy Sử, buổi học đầu tiên, cô đã nói rằng: “Lịch sử không chỉ là môn học, đó còn là tất cả những gì mà một đất nước đã đi qua. Hãy học lịch sử với tất cả niềm tự hào về truyền thống, về những gì mà cha ông ta đã hi sinh cho chúng ta.” Các thầy cô cũng đưa ra nhiều yêu cầu chúng tôi nhiều hơn thời cấp hai, chúng tôi đều ý thức được rằng mình phải chú tâm đến việc học hành, bởi cấp ba là giai đoạn chuẩn bị cho kì thi quan trọng nhất cuộc đời.Tôi cũng rất thích giờ chào cờ sáng thứ Hai của trường. Hồi cấp hai, chúng tôi thường ngồi giữa sân trường dưới ánh nắng chói chang. Nhưng giờ đây, tôi được ngồi trong một hội trường rộng lớn, có cả sân khấu, máy lạnh... Các tiết mục văn nghệ được biểu diễn bởi các anh chị lớp trên, mọi người múa thật là đẹp. Khi thầy Hiệu trưởng phát biểu, những học sinh mới chúng tôi ai cũng cảm động. Thầy không nói những điều cao siêu, mà chia sẻ cho chúng tôi về những cố gắng đã qua để vào được cấp ba, tương lai của chúng tôi còn dài, và hãy sống thế nào để khi nhìn lại, chúng ta sẽ không phải hối hận. Lời của thầy đã chạm vào trái tim tôi, chạm vào trái tim của tất cả mọi người trong hội trường ngày hôm ấy.
Thời gian trôi qua, sẽ không bao giờ trở lại. Đó là điều tôi đã học được khi ôm người bạn thân nhất trong ngày bế giảng cấp hai của tôi. Tôi vẫn còn ba năm trung học phổ thông ở phía trước, tôi biết con đường sắp tới, tôi sẽ phải cố gắng thật nhiều để học tốt, tạo nên những kỷ niệm đẹp với bạn bè, và để thực hiện những ước mơ của mình. Những ngày đầu tiên bước vào ngôi trường trung học phổ thông, tôi nhận ra mình đang dần trưởng thành!
1
1
Nguyễn Thị Thảo
17/09/2019 21:24:00
1. Mở bài
Giới thiệu về mùa thu - mùa của ngày tựu trường.
2. Thân bài
- Cảm giác nôn nao kì lạ khi chuẩn bị đến trường
- Những điều mới mẻ ở ngôi trường trung học phổ thông
  • Khung cảnh của ngôi trường
  • Những người bạn mới
  • Gặp cô chủ nhiệm và các thầy cô khác
  • Giờ chào cờ sáng thứ Hai của trường
- Cảm xúc khi nhận ra bản thân đang dần trưởng thành
3. Kết bài
Nhờ những ngày đầu đến trường, ta càng thêm quyết tâm thực hiện ước mơ phía trước

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×