Trước hết, ngay ở hai câu thơ đầu, tác giả Chính Hữu-người trong cuộc đã viết:
"Đêm nay rừng hoang sương muối..."(1)
Đây là câu thơ mà tác giả đã cảm nhận từ những lần cùng đồng đội phục kích chờ giặc...(2) Người đồng chí đứng cạnh đã cùng anh tạo nên thế thành đồng vách sắt làm mờ đi cái nghiệt ngã của thiên nhiên, cái nguy hiểm ác liệt của chiến tranh. (3) Vì vậy, đứng bên thềm cuộc chiến đấu mà người lính vẫn lạc quan, vẫn tin tưởng vững vàng. (4) Đẹp nhất, giàu ý nghĩa nhất vẫn là hình ảnh "đầu súng trăng treo". (5) Hai hình ảnh tưởng như đối lập, tương phản nhưng khi đặt vào nhau, nó góp phần thể hiện vẻ đẹp của tình đồng đội mục đích chiến đấu cao cả. (6) Súng tượng trưng cho tinh thần chiến đấu, trăng là biêu tượng cho chất thơ, chất lãng mạn.(7) Quả thật, chỉ với 3 câu thơ, tác giả đã thể hiện tình đồng chí và mục đích chiến đấu cao đẹp của người lính. (8)