Người Chủ ngợi ca Chó trung thành. Chó nghĩ : thực ra Con nào hễ được Người nuôi thì cũng phải cam phận mà thôi, may ra được Người thương quý. Chó biết là mình khôn bởi hiểu và thực hành tốt cái "Luật cam phận đó"
Có lần, tiên đoán hoàn cảnh bất an của Chủ, Mèo rủ Chó "lên đường". Chó nói : Phận chúng ta có chủ bao giờ cũng sang hơn phận thú hoang, kiếp Mèo hoang còn tủi hơn Chó hoang đấy Cô ạ. Chúng thấy có lí, rũ xuống ổ ngủ tiếp mà tai luôn vểnh lên nghe ngóng thái độ của Chủ...
Một hôm, trước khi Chủ bỏ đi xa vĩnh viễn, gọi Chó và Mèo lại vuốt ve chúng mà rằng : Cảm cái tình gắn bó, tao không nỡ cho người ta giết thịt, cũng không ai muốn mua chúng mày vì đã trót quá trung thành với tao. Từ nay phận của tao cũng không biết thế nào, mỗi kẻ tự lo cho mình vậy... Chó Mèo ầng ậng nước mắt : Khi Người không đoán được phận của mình, khi không thể làm chủ chúng được nữa thì cũng phải đi hoang thôi. Chúng cố hiểu lí do của Người mà không được, thấy rất lo sợ cho tương lai của mình...