Nếu bạn hỏi tôi “Thần tượng của bạn là ai?”, tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay rằng: “Chú Phạm Nhật Vượng- người giàu nhất Việt Nam”. Và cuộc gặp gỡ với chú ấy là kỷ niệm không bao giờ quên trong tâm trí tôi.
Sáng đầu tuần, tiết chào cờ, sau khi lớp trực tuần lên nhận xét thi đua, cô hiệu trưởng đã lên phát biểu và tiết lộ với chúng tôi:
- Hôm nay, trường ta sẽ chào đón một vị khách rất đặc biệt, về để nói chuyện, chia sẻ với các em!
Cả hội trường xôn xao, người nhìn ngang nhìn dọc tìm kiếm, người thì háo hức đoán xem đó là ai. Rồi một không khí im lặng bao trùm khi vị khách đó từ từ bước lên sân khấu. Mọi học sinh và giáo viên như vỡ òa, vỗ tay không ngớt. Cô hiệu trưởng trịnh trọng giới thiệu:
- Đây là chú Phạm Nhật Vượng, chủ tịch tập đoàn Vingroup, một doanh nhân rất thành đạt!
Sự ồn ào xen lẫn vui sướng vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Tôi tròn xoe mắt, lấy tay dụi dụi để biết rằng đây không phải là mơ. Người mà tôi ngưỡng mộ đang đứng ngay trước mặt mình. Sau này, tôi cũng muốn được thành công như vậy.
Chú ra hiệu cho cả hội trường im lặng rồi nhẹ nhàng nói:
- Hôm nay chú rất vui vì được về ngôi trường này. Thứ nhất là để chia sẻ với các cháu đôi điều và thứ hai là có những suất học bổng để gửi đến các bạn có hoàn cảnh khó khăn mà vẫn cố gắng vươn lên.
Giọng nói của chú trầm khàn nhưng đầy uy lực của một nhà lãnh đạo. Ở nhân vật nổi tiếng này, tôi cảm thấy rất gần gũi, thân thiện, đôi khi còn hài hước chứ không hề xa cách. Để bầu không khí sôi động hơn, chú đã chủ động tổ chức một số trò chơi đơn giản như đặt ra các câu hỏi đố vui hay về bản thân chú. Các bạn ai cũng hào hứng trả lời. Vì là thần tượng nên tôi đã tìm hiểu về chú không sót một thông tin nào. Kết quả là tôi cũng có cơ hội được lên trả lời. Chú trao quà cho tôi, khen tôi giỏi và còn xoa đầu tôi nữa. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi kịp bày tỏ:
- Cháu hâm mộ chú lắm! Chú là thần tượng của cháu đó
- Thật sao?- Chú hỏi lại- Vậy hi vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác với nhau nhé!
Lời nói ấy đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi rất nhiều, trong thời điểm ấy và cả mãi sau này.
Sau đó, chú có chia sẻ một số bài học về cách học khi ngồi trên ghế nhà trường, về sự thất bại và thành công, về việc đánh thức khát vọng của mình. Cách nói chuyện của chú dễ hiểu, sinh động, dí dỏm giúp chúng tôi tiếp thu rất nhanh và còn được một trận cười sảng khoái. Nhưng vì thời gian không có nhiều nên cuộc trò chuyện phải khép lại nhanh chóng. Chú trao các suất học bổng rồi tạm biệt chúng tôi. Chú còn lại:
- Hẹn gặp lại các cháu nhé! Biết đâu sau này các bạn ngồi đây sẽ giàu có và thành công hơn chú!