Sau khi vua An Dương Vương cùng Mị Châu chạy đến bờ biển và Rùa Vàng hiện lên nói Mị Châu chính là giặc, nhà vua đã chém Mị Châu. An Dương Vương được Rùa Vàng rẽ đường nước xuống biển. Trên đường đuổi theo nhà vua, Trọng Thủy theo lông ngỗng đến bờ biển liền nhìn thấy xác Mị Châu. Chàng đau đớn, hối hận và đem xác nàng về an táng. Từ đó, Trọng Thủy nhớ Mị Châu mà luôn nghĩ đến nàng. Chàng ân hận trước hành động của mình nên đêm đến nhìn xuống đáy giếng thấy hình bóng Mị Châu, Trọng Thủy nhảy xuống giếng tự vẫn.
Xuống đáy giếng, chàng không ngờ mình không chết mà lạc xuống một thế giới khác. Ở đây, chàng thấy thật nguy nga, lộng lẫy, có những nàng tiên cá đang vui đùa, khắp nơi chỉ thấy trang trí đồ bằng vàng, bằng bạc. Trọng Thủy đoán đây là thủy cung dưới biển. Chàng đi lại khắp nơi, vừa đi chàng vừa nói:
- Mị Châu nàng ơi! Nàng ở đâu? Rõ ràng ta vừa thấy nàng mà!
Nhưng chàng càng đi, thì càng đi sâu hơn. Chàng buồn tủi, vừa đi vừa khóc trong nỗi tuyệt vọng. Trọng Thủy chỉ mong được gặp lại Mị Châu. Trong đầu chàng bây giờ suy nghĩ chỉ cần gặp được Mị Châu, chàng nguyện làm tất cả những gì cô muốn. Long Vương lúc này qua tấm gương chiếu đã nhìn thấy Trọng Thủy. Long Vương hỏi Mị Châu:
- Cô có muốn gặp hắn không?
Mị Châu buồn rầu đáp:
- Tôi không! Tôi không muốn gặp hắn.
Long Vương nói với Mị Châu:
- Ta nghĩ, giữa hai người cần một lần giãi bày với nhau. Ta thấy hắn ta rất muốn gặp cô, chắc có điều cần nói. Cô hãy cho hắn cơ hội đi.
Mị Châu im lặng một hồi và gật đầu đồng ý. Mị Châu đi đến chỗ Trọng Thủy đang đứng và nói:
- Sao chàng ở đây? Chàng đến đây làm gì?
Trọng Thủy nghẹn ngào đáp:
- Mị Châu! Có phải nàng không? Trọng Thủy vừa nói vừa ôm chầm lấy nàng. Ta thật lòng xin lỗi nàng. Ta thật sự rất ân hận trước việc mình làm. Vì ta, nàng mới ra nông nỗi này.
Mị Châu đáp:
- Trước đó, do ta quá ngốc! Ta đã tin chàng, tin tình yêu và tình nghĩa vợ chồng. Ta tưởng rằng những lời chàng nói trước lúc ra đi đó là vì chàng yêu ta. Ta không ngờ, tình yêu đó khiến ta trở thành kẻ hại nước, hại gia đình. Giờ đây, ta không còn ai nữa.
Trọng Thủy nghẹn lòng nói:
- Mị Châu, xin nàng hãy hiểu cho ta. Ta đã nghe lời cha ở quê nhà. Vốn dĩ, ta lấy nàng chỉ vì muốn biết bí quyết nỏ thần, để cha ta có thể đánh bại được nước của nàng. Nhưng ta cũng không ngờ, trong thời gian được ở bên nàng, ta đã yêu nàng. Xin nàng hãy tha thứ cho ta..
Mị Châu khóc nghẹn lên và nói:
- Không! Ta không thể tha thứ cho chàng. Ta không muốn gặp chàng một lần nữa.
Nói rồi, Mị Châu ra đi. Trọng Thủy phía sau khóc ròng nhìn nàng dần đi xa hơn.