Trong cuộc kháng chiến chống Pháp trường kì đầy gian khổ của dân tộc, đã rất nhiều đêm Bác Hồ thức trắng và bài thơ "Đêm nay Bác không ngủ" của nhà thơ Minh Huệ là câu chuyện chân thực nhất kể về một trong số những đêm không ngủ đó của Người. Vào một đêm khuya, trong lán nhỏ giữa rừng, khi mọi người đã say giấc, chợt tỉnh giữa trời đêm, mưa rừng lạnh buốt, anh đội viên thấy Bác không hề chợp mắt mà ngồi đốt lửa, đi dém chăn cẩn thận cho từng người, canh giấc ngủ cho bộ đội. Anh mời Bác đi ngủ nhưng Bác từ chối, ngồi đó trầm ngâm suy nghĩ. Lần thứ ba tỉnh giấc, anh hoảng hốt khi vẫn thấy Bác ngồi yên lặng, chòm râu im phăng phắc. Anh tha thiết, nằng nặc mời Bác đi nghỉ kẻo trời sắp sáng nhưng khi nghe Bác bày tỏ nỗi lòng: "Bác không ngủ được vì lo cho đoàn dân công đêm nay ngủ ngoài rừng mưa rét, không chăn không chiếu, vừa lạnh vừa ướt, chỉ mong cho trời sáng thật nhanh". Hiểu được nỗi niềm tâm sự, tình yêu thương mênh mông rộng lớn, ấm áp của người Cha già kính yêu, anh đội viên vô cùng cảm phục và thức luôn cùng Bác.