Cạnh bờ ao nhà ngoại em có trồng một bụi chuối. Em yêu cây chuối vì nó mang đậm hồn quê mộc mạc giản dị, mang cả những kí ức tuổi thơ em.
Cây chuối không mọc riêng lẻ mà thường mọc thành từng bụi. Cây chuối mẹ ở giữa, to nhất, xung quanh là những cây chuối con đứng san sát nhau, em nhìn mà thường liên tưởng đến một “gia đình nhà chuối”. Thân cây chuối “mẹ” to tầm bắp đùi người lớn hoặc hơn. Không rắn chắc như thân xoan, thân đa, thân bàng, thân cây chuối mềm, được tạo nên từ nhiều lớp xốp, và càng lên cao thì càng thon lại. Tàu lá chuối dài và to tầm bằng lá dong. Lá mỏng, mỗi khi có gió thổi qua, cả bụi chuối lại vẫy vẫy những cánh tay dài, màu xanh, mềm mại. Trong khí những tàu lá to vươn ra hứng ánh nắng mặt trời, những chiếc lá non cuộn chặt lại như những phong thư còn chưa mở. Lấp ló trong tàu lá là bắp chuối màu tím thẫm, cuộn lại to bằng bắp chân trẻ con, nhọn nhọn như những búp sen. Xung quanh cổ bắp chuối là một vòng hoa trông như những vòng cổ thiên nhiên ban tặng để làm duyên làm dáng. Và cũng chính từ đó, là nơi mọc ra những buồng chuối. Một buồng có nhiều nải, một nải chuối lại có gần hai chục quả chuối. Chuối lúc xanh thì bé như ngón tay cái, có những đầu ruồi xinh xinh ở đầu. Khi chín, quả chuối bụ bẫm. rụng hết đầu ruồi, và đằng sau lớp vỏ nhẵn nhụi, sau màu vàng mỡ màng ấy là cái ngọt cái thơm đặc trưng của chuối tiêu. Hồi nhỏ em thích cùng lũ bạn ra chơi gần bụi chuối bởi chỉ cần nhìn màu xanh mát của những tàu lá đã thấy cái nắng hè oi ả dịu đi phần nào. Giờ mỗi lần về quê, vẫn mong những gói xôi nóng hổi bà gói vào lá chuối, những bát canh chuối xanh ngon ngọt, cái ngọt dịu của cốm quyện vào vị ngọt sắc của chuối khiến em không thể quên được…
Dù đi đến đâu, hình ảnh quê hương vẫn không phai nhạt trong tâm trí. Em sẽ lưu giữ mãi trong tim mình những hình ảnh bình dị nhất, nhỏ bé nhất, mà ý nghĩa nhất, trong đó có bụi chuối bên ao.