Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Làm văn tự sự người ấy bạn của tôi sống mãi trong lòng tôi

5 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
457
1
1
Nguyễn Minh Vũ
05/10/2020 21:11:37
+5đ tặng

Chắc hẳn trong chúng ta ai cũng có một người, một tình cảm quý giá khiến chúng ta trân trọng, yêu thương đến hết cuộc đời này. Tôi cũng thế, trong tôi bà ngoại là người mà tôi yêu thương nhiều nhất và cũng là người tốt nhất trong cuộc đời tôi.

Anh em chúng tôi lớn từ khi cai sữa mẹ đã chuyển đến sống với bà ngoại để bố mẹ đi làm xa. Bà ngoại chăm sóc những đứa cháu chúng tôi vô cùng chu đáo, tỉ mỉ dù bà đã già. Dáng người bà gầy gò, chiếc lưng còng vì vất vả nắng sương, nước da nhăn nheo, đôi tay thô ráp, sần sùi vì lam lũ. Ngón chân quặp và chồng lên nhau vì sự vất vả của thời trẻ phải đi hết quả đồi này đến ngọn núi kia chặt củi về bán lấy tiền nuôi gia đình; thêm vào đó là hai đầu gối sưng to vì bệnh khớp khiến việc đi lại vô cùng khó khăn. Tuy nhiên không vì thế mà làm bà bi quan hay cản trở cuộc sống của bà tôi. Bà tôi vẫn cố gắng làm mọi việc thật tốt y như không có chiếc chân đau vậy.

Bà là người hiền từ, có tấm lòng nhân hậu, luôn quan tâm, chia sẻ với những người xung quanh nên được mọi người yêu quý. Trong làng tôi ai cũng biết bà là người có công với cách mạng lại là người có đóng góp to lớn trọng việc xây dựng ngôi làng và tình làng nghĩa xóm nên người ta càng yêu quý và trọng vọng bà hơn. Bà cũng là một người mẹ, người bà hết lòng yêu thương con cháu, cả một đời hi sinh vì con vì cháu: những anh em chúng tôi ở với bà, một tay bà chăm sóc, nuôi nấng, dạy bảo để bố mẹ đi làm ăn ở xa. Chúng tôi được bà dạy dỗ chỉ bảo cách sống, cách làm người, cách cử xử để trở thành những con người có ích như hôm nay.

Bà cũng là người rất chăm chỉ, cần cù. Chưa một ngày nào tôi thấy bà nghỉ ngơi. Buổi sáng bà cũng dậy từ lúc gà chưa gáy để nấu cơm, đun nước, dọn dẹp, chăm sóc đàn gà. Trưa đến bà không ngủ mà ra vườn cuốc đất, chăm sóc khu vườn. Tối lại tất bật nhắc nhở các cháu học hành, ăn uống. Cuộc đời bà là thế, ngày nào cũng bận rộn với công việc và chăm sóc người khác mà chẳng bao giờ nghĩ đến bản thân hay dành thời gian cho mình. Bà lấy việc chăm sóc con cháu, nhà cửa, vườn tược làm niềm vui. Tôi nhớ những lần cây trái trong vườn được bà vun trồng ra quả bà lại vui mừng khôn siết đi khoe khắp xóm làng. Nhờ bà mà quanh năm suốt tháng anh em chúng tôi được ăn quả ngọt và khu vườn lúc nào cũng tràn ngập màu xanh tươi tốt của cây cối và tiếng chim ca.

Bà tôi lại không được may mắn như bao người khác. Bà mồ côi cha từ nhỏ phải sống với bà cố ngoại, từ lúc mấy tuổi đã theo bà cố ngoại đi hết nơi nọ đến nơi kia để mưu sinh. Khi lấy chồng lại lam lũ nuôi gia đình cùng bảy người con nhỏ và tham gia chiến tranh. Dù sức khỏe bị tàn phá bà vẫn luôn gắng gượng không chút kêu ca than phiền. Khi về già không được nghỉ ngơi lại tiếp tục chăm sóc những đứa cháu và căn nhà nhỏ.

Cuộc đời người tôi yêu thương nhất khép lại sau hơn hai năm chống chọi với bệnh tai biến và liệt nửa người. Sự ra đi của bà không chỉ là sự nuối tiếc, đau xót của gia đình mà ngay cả những người hàng xóm, những người biết đến con người bà cũng buồn đau trước sự ra đi của một con người nhân hậu, đầy đủ phẩm chất cao quý mà người ta kính trọng.

Bà đã không còn bên chúng tôi nữa nhưng hình dáng và những kỉ niệm cùng những lời dạy bảo của bà vẫn sẽ luôn bên tôi, theo tôi đến hết cuộc đời này và bà mãi luôn sống trong lòng anh em chúng tôi với hình ảnh đẹp đẽ nhất.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
1
Đỗ Chí Dũng
05/10/2020 21:11:44
+4đ tặng

Ai có thể định nghĩa được hai chữ “tình bạn” thì chắc chắn người đó sẽ có một tình bạn tốt. Mặc dù tôi không thể định nghĩa được hai chữ này nhưng tôi có thể hiểu được tình bạn là nơi để chúng ta sẻ chia những niềm vui, nỗi buồn. Ai có một tình bạn đẹp thì người đó sẽ có một người bạn tốt. Tôi cũng thế! Tôi cũng có một người bạn tốt, một người bạn có ý nghĩa thật sự trong cuộc sống của tôi, bạn ấy là Trúc Anh – người bạn thân thiết của tôi.

Ấn tượng đầu tiên của tôi đối với Trúc Anh là một cô bé xinh xắn, đáng yêu mặc một chiếc váy màu xanh dương, thắt hai bím tóc đang ngồi chơi xích đu. Trúc Anh là một cô gái xinh đẹp có đôi mắt to tròn đen lay láy. Bạn sở hữu một làn da màu bánh mật trông rất đặc trưng và vì thế mọi người trong nhà thường gọi bạn là Sô-cô-la. Anh có mái tóc dài và dày nhưng lại rất mượt, bạn thường thắt hai bím tóc hai bên. Tôi rất thích thắt bím cho bạn, những khi rảnh rỗi không có gì chơi chúng tôi thường rủ nhau ra sau vườn làm tóc cho nhau. Nhớ có lần khi còn nhỏ, hai chúng tôi nghịch ngợm đem kéo ra cắt tóc cho nhau và thế là đầu hai đứa bị biến dạng. Vì chuyện này mà chúng tôi bị la cho một trận. Trúc Anh cười nhìn trông rất là đáng yêu, nhất là khi bạn ấy để lộ ra hai chiếc răng khểnh nho nhỏ rất có duyên. Trúc Anh rất thích mặc váy, ở nhà bạn ấy có đủ hết những chiếc váy đầy màu sắc.

Anh học rất giỏi, đặc biệt là đối với môn tiếng Anh. Trong môn học này, bạn dành cho nó niềm đam mê sâu sắc. Ngoài ra, bạn còn có rất nhiều tài năng tiềm ẩn khác chẳng hạn như là vẽ tranh. Bạn vẽ rất tuyệt vời. Bức tranh nhìn vào rất có hồn và sinh động. Những bức tranh mà bạn vẽ đều mang lại cho người xem ấn tượng rất sâu sắc, đem lại cho họ những cảm xúc riêng biệt. Trúc Anh là một người năng động, tự tin đặc biệt là trong giao tiếp, ứng xử. Bạn rất vô tư, hồn nhiên và hay giúp đỡ mọi người xung quanh mình. Tính cách của Trúc Anh khác hẳn với tôi. Tôi là một con người sống nội tâm, ít khi bộc bạch tâm sự của mình cho người khác. Nhưng đối với Trúc Anh, tôi sẵn sàng chia sẻ hết những suy nghĩ của mình. Mặc dù không phải là chị em nhưng tỉnh cảm của tôi và bạn có khi còn thân thiết hơn cả hai chị em ruột thịt nữa. Tuy không có sở thích giống nhau nhiều nhưng tôi và Anh rất thích sử dụng đồ giống nhau. Giống như khi bạn có một chiếc váy mới thì chắc rằng mấy ngày sau tôi sẽ có một chiếc y như thế. Mỗi lần, hai chúng tôi đi chơi với nhau cũng thường mặc đồ giống nhau mà đi và có nhiều người còn hiểu lầm là chúng tôi là hai chị em song sinh.

Khi còn nhỏ, tôi và Trúc Anh rất quậy. Những trò nghịch ngợm, phá phách gì cũng có tên chúng tôi. Nhưng tôi và Anh cũng rất thích được khen. Những lúc không tìm ra được những trò chơi mới chúng tôi thường lon ton chạy theo phụ giúp người lớn để được khen. Có lần, tôi với Trúc Anh giành nhau để bưng tô canh giúp mẹ tôi, hai đứa cứ đưa qua đưa lại, và kết quả là “xoảng” rớt tô canh mất tiêu. Lần đó không những không được khen mà chúng tôi còn bị mắng té tát.

Trúc Anh cũng rất quan tâm đến tôi lắm. Có lần tôi bị sốt cao suốt mấy ngày liền, bạn hôm nào cũng chạy sang thăm tôi và kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện và dặn dò tôi rất nhiều điều. Tôi biết lúc đó bạn cũng lo lắng không kém gì mẹ. Những lúc như thế tôi thấy Trúc Anh rất giống bà cụ non.

Tôi và Anh rất hay đi chơi chung với nhau, nào là đi sở thú, công viên nước, siêu thị,…nhưng đối với tôi lần đi mái ấm “Ánh sáng” đã để lại cho tôi nhiều kỉ niệm nhất. Hôm đó, Trúc Anh diện cho mình một bộ váy màu hồng xoè rộng ra ở phần đuôi và được cách điệu ở phần trên, trông bạn lúc đó như là một cô công chúa nhỏ vậy. Khi đến mái ấm, tôi đã được làm quen với rất nhiều bạn mới. Đa số các bạn ở đó đều trạc tuổi tôi và Trúc Anh. Lúc chúng tôi mới bước vào, các bạn nhìn hai đứa với vẻ dè dặt, e sợ. Nhưng chỉ một lúc sau, chúng tôi được hoà nhập vào cả lũ con nít chơi với nhau rất vui vẻ. Chúng tôi cùng nhau chơi rượt bắt, đố vui, ô ăn quan,…sau đó hai đứa còn được các bạn dạy cho chạy xe đạp. Tôi học nhanh hơn Trúc Anh nên chỉ một lúc sau tôi có thể chở bạn chạy vòng vòng. Chạy được một lúc thì bỗng nhiên từ bên kia đường có một con chuột chạy ngang qua đầu xe của tôi, tôi hoảng quá hét lên và bỏ luôn cả tay lái và thế là hai đứa ngã nhào xuống đất. Mặc dù bị té nhưng chẳng đứa nào khóc la gì hết mà còn nhìn nhau cười ha hả. Sau lần ấy, tôi và Trúc Anh cũng thường ghé đó chơi mấy lần. Nhưng bây giờ thì chẳng còn cơ hội đó nữa rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, nó chẳng bao giờ chờ đợi một ai. Những khoảnh khắc đó giờ đã ra đi. Trúc Anh cũng thế. Bạn ấy đã đi sang Mĩ du học rồi. Ngày đó – ngày mà tôi nghe được tin không vui ấy, đầu óc tôi chẳng nghĩ ngợi được gì. Tôi chỉ khóc và khóc, khóc rất nhiều. Khóc vì buồn mà cũng vì vui. Buồn vì tôi phải xa một người bạn, một người mà tôi xem như chị em ruột thịt của mình. Vui vì thấy Trúc Anh đã thực hiện được ước mơ của mình.


Thế đấy! Tinh bạn của chúng tôi là như thế. Mặc dù giờ đây mỗi đứa một nơi nhưng tình bạn của hai đứa vẫn là mãi mãi. Những kỉ niệm giữa tôi và bạn sẽ luôn in sâu trong tâm trí tôi và tôi sẽ dành riêng một góc nhỏ trong trái tim đế giữ gìn tình bạn này.

1
2
Trà Đặng
05/10/2020 21:11:46
+3đ tặng

Chắc hẳn trong chúng ta ai cũng có một người, một tình cảm quý giá khiến chúng ta trân trọng, yêu thương đến hết cuộc đời này. Tôi cũng thế, trong tôi bà ngoại là người mà tôi yêu thương nhiều nhất và cũng là người tốt nhất trong cuộc đời tôi.

Anh em chúng tôi lớn từ khi cai sữa mẹ đã chuyển đến sống với bà ngoại để bố mẹ đi làm xa. Bà ngoại chăm sóc những đứa cháu chúng tôi vô cùng chu đáo, tỉ mỉ dù bà đã già. Dáng người bà gầy gò, chiếc lưng còng vì vất vả nắng sương, nước da nhăn nheo, đôi tay thô ráp, sần sùi vì lam lũ. Ngón chân quặp và chồng lên nhau vì sự vất vả của thời trẻ phải đi hết quả đồi này đến ngọn núi kia chặt củi về bán lấy tiền nuôi gia đình; thêm vào đó là hai đầu gối sưng to vì bệnh khớp khiến việc đi lại vô cùng khó khăn. Tuy nhiên không vì thế mà làm bà bi quan hay cản trở cuộc sống của bà tôi. Bà tôi vẫn cố gắng làm mọi việc thật tốt y như không có chiếc chân đau vậy.

Bà là người hiền từ, có tấm lòng nhân hậu, luôn quan tâm, chia sẻ với những người xung quanh nên được mọi người yêu quý. Trong làng tôi ai cũng biết bà là người có công với cách mạng lại là người có đóng góp to lớn trọng việc xây dựng ngôi làng và tình làng nghĩa xóm nên người ta càng yêu quý và trọng vọng bà hơn. Bà cũng là một người mẹ, người bà hết lòng yêu thương con cháu, cả một đời hi sinh vì con vì cháu: những anh em chúng tôi ở với bà, một tay bà chăm sóc, nuôi nấng, dạy bảo để bố mẹ đi làm ăn ở xa. Chúng tôi được bà dạy dỗ chỉ bảo cách sống, cách làm người, cách cử xử để trở thành những con người có ích như hôm nay.

Bà cũng là người rất chăm chỉ, cần cù. Chưa một ngày nào tôi thấy bà nghỉ ngơi. Buổi sáng bà cũng dậy từ lúc gà chưa gáy để nấu cơm, đun nước, dọn dẹp, chăm sóc đàn gà. Trưa đến bà không ngủ mà ra vườn cuốc đất, chăm sóc khu vườn. Tối lại tất bật nhắc nhở các cháu học hành, ăn uống. Cuộc đời bà là thế, ngày nào cũng bận rộn với công việc và chăm sóc người khác mà chẳng bao giờ nghĩ đến bản thân hay dành thời gian cho mình. Bà lấy việc chăm sóc con cháu, nhà cửa, vườn tược làm niềm vui. Tôi nhớ những lần cây trái trong vườn được bà vun trồng ra quả bà lại vui mừng khôn siết đi khoe khắp xóm làng. Nhờ bà mà quanh năm suốt tháng anh em chúng tôi được ăn quả ngọt và khu vườn lúc nào cũng tràn ngập màu xanh tươi tốt của cây cối và tiếng chim ca.

Bà tôi lại không được may mắn như bao người khác. Bà mồ côi cha từ nhỏ phải sống với bà cố ngoại, từ lúc mấy tuổi đã theo bà cố ngoại đi hết nơi nọ đến nơi kia để mưu sinh. Khi lấy chồng lại lam lũ nuôi gia đình cùng bảy người con nhỏ và tham gia chiến tranh. Dù sức khỏe bị tàn phá bà vẫn luôn gắng gượng không chút kêu ca than phiền. Khi về già không được nghỉ ngơi lại tiếp tục chăm sóc những đứa cháu và căn nhà nhỏ.

Cuộc đời người tôi yêu thương nhất khép lại sau hơn hai năm chống chọi với bệnh tai biến và liệt nửa người. Sự ra đi của bà không chỉ là sự nuối tiếc, đau xót của gia đình mà ngay cả những người hàng xóm, những người biết đến con người bà cũng buồn đau trước sự ra đi của một con người nhân hậu, đầy đủ phẩm chất cao quý mà người ta kính trọng.

Bà đã không còn bên chúng tôi nữa nhưng hình dáng và những kỉ niệm cùng những lời dạy bảo của bà vẫn sẽ luôn bên tôi, theo tôi đến hết cuộc đời này và bà mãi luôn sống trong lòng anh em chúng tôi với hình ảnh đẹp đẽ nhất.

1
1
Đỗ Chí Dũng
05/10/2020 21:12:05
+2đ tặng

Từ nhỏ em đã được sống trong ngôi nhà hạnh phúc và đầy niềm vui, tiếng cười được mọi người yêu thương. Em cũng rất yêu quý gia đình mình. Nhưng người mà em yêu quý nhất luôn là mẹ vì mẹ là người sinh em ra và hiểu em nhiều nhất.

Đố ai có thể đếm được những công lao mà mẹ dành cho mình? Đối với em, mẹ là số một và mẹ là người có công lao lớn hơn cả quả đất, rộng hơn cả vũ trụ nữa. Từ nhỏ, mẹ đã xem em như là một chàng hoàng tử bé bỏng trong lòng mẹ. Mẹ luôn chăm lo và yêu thương em hết mực. Mẹ là một người mẹ đảm đang, không ngại chuyện thức khuya dậy sớm để chăm lo cho gia đình. Từ sáng mẹ đã tất bật ra chợ mua những nguyên vật liệu cần thiết để chuấn bị bữa ăn sáng của cả nhà. Ngoài ra, mẹ còn đi làm ở công ty. Khi về đến nhà, mặc dù rất mệt nhưng mẹ vẫn cố gắng làm nốt những việc đang dang dở. Nhìn những giọt mồ hôi từ trán mẹ đổ xuống, em thấy thương mẹ nhiều quá! Có một lần em nói với mẹ: “Mẹ ơi, để con giúp mẹ cho”. Nhưng mẹ lại nói: ‘Thôi, con cứ lo học bài đi, chỉ cần con học giỏi là mẹ cảm thấy vui rồi”. Nghe thấy vậy, em xúc động vô cùng. Những khi rảnh, mẹ nắm lấy tay em luyện cho em viết từng nét thanh nét đậm. Được mẹ cầm tay, em cảm thấy mình tràn trề sinh lực và sau này chữ viết của em đã dần được cải thiện. Mẹ còn dạy em những phẩm chất, đạo đức cần thiết của mỗi người, giúp em phân biệt những cái nào đúng, cái nào sai; việc nào tốt, việc nào chưa tốt,… Mẹ còn khuyên em phải luôn sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp, nề nếp, kỉ luật.

Em vẫn còn nhớ khi em mới chập chững biết đi, mẹ theo sát em từng li từng tí tập cho em đi vững chãi. Khi em bị điểm kém, mẹ không la mắng mà khuyên em nên phải rút kinh nghiệm từ những lỗi sai ấy. Khi em được điếm tốt, mẹ tươi cười và thưởng cho em món quà, dường như cái nụ cười ấy tươi hơn những nụ cười kia, nó như một ngọn lửa thôi thúc tâm hồn em, giúp em có được những con điểm mười đỏ chói trong học tập. Những hôm trước khi thi mẹ luôn dò bài và hướng dẫn em cách làm bài. Nhờ có mẹ mà điểm thi của em rất cao. Đúng là công lao của mẹ không gì có thể cân đo đong đếm được.

Xem thêm:  Soạn bài lớp 9: Hoàng Lê nhất thống chí

Mẹ em đã ngoài ba mươi tuổi. Nước da ngăm đen vì mẹ đã phải bôn ba khắp nơi để kiếm việc khi ngày trước mẹ còn chưa kiếm được việc ở công ty. Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà nó đã làm phai đi mái tóc đen óng ả, mượt mà cùa mẹ mà thay vào đó là nhũng sợi tóc bạc lấm tấm. Nhưng đổi lại, mẹ vẫn giữ được khuôn mặt sáng sủa, căng tràn nhựa sống như hồi hai mươi. Đôi mắt mẹ không còn tinh anh như trước nữa, mẹ phải mang một cái kính lão. Mẹ luôn mỉm cười với em, nụ cười thật hiền dịu biết bao! Bên cạnh đó là đôi bàn tay thân thương của mẹ, đôi bàn tay đã chai sần theo năm tháng. Trong việc học tập của em, mẹ rất nghiêm khắc và mẹ cũng là một người nấu ăn cực kì ngon.

Em vẫn còn nhớ như in lúc nhỏ, em rất thích tắm mưa. Lần đó mẹ gọi em vào nhà, không cho tắm lâu nhưng vì không nghe lời mẹ nên khi vào nhà người em cứ run cả lên. Một tiếng sau. em cảm thấy trong mình nóng bừng bừng và khó chịu trong người. Mẹ nấu cháo, đắp khăn lên trán em, nắm bàn tay em thật chặt. Mẹ ở bên cạnh em suốt không đi đâu hết. Được mẹ nắm tay, em cảm nhận rất rõ hơi ấm truyền từ tay mẹ đến tay em. Nó như một ngọn lửa của sự yêu thương đốt sạch cơn sốt, loại bỏ căn bệnh và thật kì diệu ngày hôm sau em cũng hết bệnh.

Mẹ ơi con yêu mẹ nhiều lắm. Dù mai này con có đi đâu về đâu thì con cũng sẽ không bao giờ quên hình ảnh thân thương của mẹ. Mẹ luôn dang tay chào đón, chờ con quay về. Em sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi để không phụ lòng mong đợi của mẹ. Mẹ ơi, con muốn nói với mẹ rằng, mẹ luôn sống mãi trong trái tim con.

1
2
Nguyễn Minh Vũ
05/10/2020 21:12:10
+1đ tặng

Sống trong một cuộc sống yên bình và hạnh phúc, tôi thật tự hào để kể cho mọi người nghe một câu chuyện “Cổ tích đương thời”. Câu chuyện kể về một con người vĩ đại. Người ấy như bà tiên cho tôi ấm no, như vầng trăng soi sáng con đường tôi đi và như người thầy dạy tôi tri thức. Bạn có biết đó là ai không? Mẹ tôi đấy! Người sống mãi trong lòng tôi.

Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi rồi. Tóc mẹ cũng ngả sang hai màu trắng và đen. Mẹ nói “Mẹ đã già rồi”. Nhưng trong lòng tôi, mẹ còn trẻ, trẻ lắm cơ. Qua năm tháng, vai mẹ cũng gầy đi. Cũng chính đôi vai ấy đã gánh vác hàng ngàn việc lo cho gia đình. Sâu thẳm trong đôi mắt hiền từ, phúc hậu kia là chứa những tình yêu thương vô bờ bến, là trìu mến mẹ dành cho chúng tôi và cả ba tôi nữa. Trên đôi môi của mẹ dường như luôn nở một nụ cười âu yếm, thúc giục tôi phải cố gắng học tập. Sáng nào đi học mẹ cũng nở một nụ cười dịu dàng với tôi rồi chiều về là một cái hôn lên trán. Vậy là cũng đủ làm tôi hạnh phúc rồi. Giờ đây, đôi bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ đã xuất hiện những vết chai sạn. Vết chai sạn ẩn chứa hai chữ “thương con”. Ôi! Tôi thầm cảm ơn mẹ nhiều lắm. Tình thương mẹ dành cho ấm áp như một dòng sông bồi đắp những bến bờ xa vắng, như nước mắt chảy trong nguồn, như suối xanh cuốn bao bụi mờ.

Khi vừa mới lọt lòng, mẹ cũng là người trao cho tôi dòng sữa ngọt lành. Dòng sữa ấy trong tôi giờ đây vẫn mãi lắng đọng, như chất keo hàn gắn tình cảm giữa mẹ và tôi. Để rồi một ngày, tôi sẽ không quên nó. Tôi vẫn nhớ như in tuổi thơ của mình gắn liền với mẹ. Một tuổi thơ yên bình, nhiều niềm vui và kỉ niệm, cũng có những giọt nước mắt. Nhớ lắm ngày đầu chập chững tập đi. Mỗi lần ngã, tôi lại được mẹ ôm vào lòng. Như một chú chim non tập bay, mẹ đã khích lệ tôi “Con của mẹ giỏi lắm”. Rồi những mùa hè nắng nôi bên chiếc võng đong đưa. Mẹ đã ru tôi: Câu hát thuở nào sao mà trầm ấm, ngọt ngào đến thế. Quê hương thân yêu của tôi đẹp lên rất nhiều qua tiếng hát của mẹ. Rồi cho đến khi tôi học lớp 1, mẹ vẫn luôn sát cánh bên tôi. Mẹ đã chẩn bị cho tôi rất nhiều thứ, mẹ còn chuẩn bị cho tôi cả một hành trang vào đời. Mẹ mong cho tôi học tốt, đạt được điểm cao. Vậy là qua nhiều năm, tôi đạt được thành tích tốt trong học tập “Cảm ơn mẹ!”. Tôi dường như chỉ biết nói thế thôi. Mẹ đã dạy tôi làm nhiều việc trong gia đình để có thể trở thành một nữ công gia chánh giống như mẹ. Rửa được chén, quét được nhà, nấu được cơm,.. là những thành quả tôi học được ở mẹ.

Trong gia đình, mẹ tôi lúc nào cũng là một người vợ đảm đang, là một người mẹ hiền và là một “Kho tàng sống” quí báu. Đối với tôi, những món ăn mẹ nấu không chỉ ngon đơn thuần mà nó còn chan chứa tình cảm sâu nặng mà mẹ dành cho tôi, cho những người thân yêu. Vậy đó, nhờ có mẹ mà gia đình tôi hạnh phúc lại càng nhân đôi. Bố con tôi sống không thể nào không có mẹ bên cạnh. Xa mẹ một ngày như là xa một thế giới vậy. Nhớ làm sao những lời mẹ dạy về lòng yêu thương người “Sống trên đời sống, cần có một tấm lòng”. Và mẹ cũng có một tấm lòng thật cao cả. Nhờ vào lời dạy dỗ mà đôi khi tôi đã làm được những việc có ích. Mẹ tôi không chỉ là có như thế thôi đâu. Mẹ là một giáo viên dạy trường mần non. Một cái nghề mà mẹ đã kiên trì suốt gần hai chục năm qua. Vậy đó, nên không phải là người thầy trong mắt tôi mà còn trong mắt mọi người.

Ngồi một mình bên khung cửa sổ, nhìn những khóm xương rồng mẹ trồng. Tôi lại nhớ, nhớ lắm lời mẹ bảo: “Mẹ mong cho con mạnh khoẻ, cứng cáp giống như loài xương rồng không một loài sâu bọ nào có thể đụng đến”. Nhưng tôi lại thấy mẹ giống cây xương rồng hơn. Vì dù trải qua những chuyện gì mẹ vẫn kiên trì vượt qua. Mẹ mạnh mẽ chống lại cơn sóng dữ thời gian. Mẹ tôi sao mà vĩ đại đến thế.

Câu chuyện cổ tích đương thời của tôi quả là có ý nghĩa. Mẹ tôi đúng là bà tiên, là vầng thái dương, là kho tàng sống. Tôi biết ơn mẹ nhiều lắm. Tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt, làm được những việc có ích để không phụ lòng mẹ đã mong mỏi vào tôi, đặt hết niềm tin, hi vọng vững chắc vào tôi. Không chỉ là bây giờ mà cả sau này tôi vẫn mãi yêu mẹ. Những việc mẹ làm cho tôi có thể không kể hết còn những việc tôi làm cho mẹ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Biết bao giờ tôi mới trả hết ân tình mẹ dành cho tôi đây? Có thể là suốt cả cuộc đời.

“Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi

Và mẹ em chỉ có một trên đời”

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×