LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể lại một việc tốt em đã làm để giúp bạn vươn lên trong học tập bằng Tiếng Anh

kể lại một việc tốt em đã làm gì để giúp bạn vươn lên trong học tập

6 trả lời
Hỏi chi tiết
875
1
0
Đỗ Chí Dũng
06/10/2020 20:40:05
+5đ tặng

Ở năm học lớp 5, em có một người bạn thân. Bạn đó tên Tuấn. Bạn là một học sinh giỏi, là một tấm gương tốt trong học tập và hay giúp đỡ bạn bè.

Tuấn là người mà cô và các bạn trông cậy nhất. Trong lớp, môn học nào Tuấn cũng phát biểu và đóng góp ý kiến nhiều nhất. Bài làm của bạn ấy lúc nào cũng 9 với 10 điểm. Bài nào các bạn chưa hiểu rõ, Tuấn giảng giải từng li từng tí cho các bạn hiểu. Giờ ra chơi, Tuấn bỏ ra 10 phút để dò lại các kiến thức của những bạn học yếu.

Có một lần, em để quên cả hộp bút ở nhà. Tuấn biết, nhưng bạn ấy không nói cho cô và còn vui vẻ hi sinh cây bút duy nhất của mình để cho em mượn, nên hai đứa đã lén lút thay phiên nhau cầm bút chép bài. Lúc đó, Tuấn làm cho em rất cảm phục và cảm thấy mến bạn hơn.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
1
Đỗ Chí Dũng
06/10/2020 20:40:15
+4đ tặng

Về trường Trung học cơ sở Nguyễn Bỉnh Khiêm, thuộc phường Hoà Minh - Quận Liên Chiểu, tôi được nghe những câu chuyện cảm động của các em học sinh nghèo, hoàn cảnh gia đình rất khó khăn nhưng vẫn vươn lên học giỏi toàn diện.

Trong đó một em đã để lại ấn tượng cho tôi nhiều nhất là em Lê Hồng Ân, học lớp 6/3. Mặc dù gia đình em có hoàn cảnh rất khó khăn, một mình mẹ em phải bươn chải kiếm tiền nuôi hai chị em ăn học. Như cô Phan Thị Lệ, mẹ em tâm sự: "Nhà cửa và mọi thứ đồ đạc trong nhà đều do người thân mua cho.Tôi làm công nhân ở khu công nghiệp tiền lương rất ít, phải chi tiêu thật tiết kiệm mới có tiền để hai con ăn học. Nhiều khi em Ân phải nhịn ăn sáng để dành tiền mua dụng cụ học tập. Nhưng tôi hạnh phúc là có được một đứa con học giỏi và ngoan hiền đến như vậy."

2
1
Long
06/10/2020 20:40:16
+3đ tặng
bài làm:

Đã bao giờ bạn tự đặt cho câu hỏi rằng mình có phải là người hạnh phúc hay không. Chắc rằng trong mỗi chúng ta không phải ai cũng có được câu trả lời hoàn hảo nhất, vì mỗi người sẽ có những quan niệm khác nhau về hạnh phúc. Với tôi hạnh phúc đơn giản là làm được những việc tốt để giúp đỡ mọi người. Tôi sẽ chẳng thể nhớ được mình đã làm được gì, nhưng tôi luôn nhớ đến một em  bé bị lạc mẹ, mà tôi đã giúp em ấy tìm được về nhà.

Câu chuyện ấy, đã xả y ra cách đây hơn một năm. Hôm đó là hôm chủ nhật, tôi được nghỉ học. Tôi lười nhác cuộn mình trong chăn, chẳng muốn bước ra khỏi phòng trong cái thời tiết lạnh giá của mùa đông. Nhưng vì đói bụng, tôi lê bước ra phòng bếp thấy mẹ tôi đã chuẩn bị cho bữa sáng kèm theo đó là lời nhắn trong giấy: “Bố mẹ sang nhà cô Nga có chút việc, 10h sẽ về. Con dậy ăn sáng rồi đi mua cho mẹ một ít cà chua nhé”. Ăn xong, tôi tìm cho mình chiếc áo khoác để chống lại với cái lạnh bên ngoài, lúc ấy tôi nghĩ đi mua đồ thật nhanh rồi về.

Tôi đi đến siêu thị dưới nhà, rẽ nhanh vào quầy hàng thực phẩm tầng một  để tìm cà chua. Chẳng mất quá nhiều thời gian tôi đã cầm trên tay túi cà chua chỉ chờ cô nhân viên thanh toán rồi chạy ù về nhà. Trong lúc xếp hàng chờ tính tiền, tôi bâng quơ nhìn ngang dọc, ánh mắt tôi vô tình dừng lại bên một cậu bé chừng 4,5 tuổi đứng nép vào gian hàng bánh kẹo cậu bé  có vẻ hoảng sợ như sắp khóc. Trả tiền xong tôi đi lại gần và hỏi em: “Em có cần chị giúp gì không?”. Cậu bé im lặng, không nói gì. Trông em rất lo lắng, tôi cố hỏi xem em đi cùng ai, mẹ em đâu. Thấy tôi nhắc đến mẹ, bỗng dưng em òa khóc nức nở gọi mẹ. Tôi cố dỗ cho em nín, nịnh mãi em mới nói em bị lạc mẹ khi đi tìm mua kẹo mút, mẹ không cho em ăn vì em sâu răng lúc ấy vừa khóc vừa há miệng khoe với tôi hai cái răng sâu. Nhìn em lúc ấy trông đáng yêu lắm. Rồi tôi lấy khăn lau nước mắt cho em và nói: “Chị dẫn em đi tìm mẹ nhé”. Cậu bé gạt nước mắt, đồng ý theo tôi. Tôi dắt em đến chỗ ban quản lí khu chung cư tôi ở, và nói với chú nhân viên ở đó là có em bé bị lạc mẹ, trong siêu thị của chung cư, nhờ chú thông báo giúp để em ấy sớm tìm được mẹ. Nghe xong câu chuyện của tôi chú ấy nhanh chóng lấy điện thoại, bấm số gọi cho mẹ em bé, rồi kể với tôi cách đây vài phút có một cô đến báo con cô ấy đi lạc khi đang mua đồ. Trên loa đang thông báo để tìm em bé, nhưng may mắn tôi dẫn em vào chỗ các chú để em có thể nhanh chóng gặp được mẹ.

Rất nhanh sau đó, tôi thấy bóng dáng một người phụ nữ trẻ tuổi hớt hải chạy vào phòng và nhìn thấy em bé cạnh tôi cô ấy ôm chầm lấy con rồi khóc nức nở. Cô ấy quay lại nhìn tôi và cảm ơn tôi nhiều lắm. Cô hỏi địa chỉ nhà tôi, khi tôi nói thì thật bất ngờ chúng tôi ở cùng tòa nhà vậy cậu bé sún răng kia là hàng xóm của tôi rồi. Sau đó, tôi chào tạm biệt mẹ con cô rồi về. Xách trên tay túi cà chua mẹ dặn mua tôi tung tăng bước về nhà tôi thấy rất vui vì đã làm được một việc tốt. 9h45’ tôi về đến nhà, cửa vẫn đóng bố mẹ tôi chưa về. Tối hôm đó nhà tôi có một vị khách bất ngờ, chính là cậu bé sún răng tôi đã giúp em tìm mẹ lúc sáng. Em đi cùng mẹ đến nhà tôi đển nhà thôi chơi. Khi nghe mẹ em bé, kể lại câu chuyện tôi thấy bố mẹ tôi vui lắm, cảm giác rất tự hào về mình.

Sau hôm đó, tôi cảm thấy rất vui vì mình không chỉ giúp được em bé tìm về với mẹ, mà gia đình chúng tôi có thêm những người hàng xóm tốt bụng. Với tôi đó không còn là một việc làm tốt mà là một mối quan hệ tốt mà tôi có được.

0
3
Long
06/10/2020 20:40:32
+2đ tặng
bài làm:
Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.

Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.

Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?

Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hổ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!

Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.

Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:

– Có chuyện chi đó cháu?

– Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!

Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:

– Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.

Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.

Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ. Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cám ơn em mãi và tặng em một trăm ngàn để mua sách vỏ và đổ chơi nhưng em kiên quyết từ chối.

Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.
0
3
Long
06/10/2020 20:41:01
+1đ tặng
bài làm:
Nếu anh mà không lấy cái thứ thối tha đó đem đi thì em sẽ kêu mọi người tới đấy, anh nên biết đây là một việc làm không tốt đẹp mấy, nếu như mọi người mà biết thì không để yên cho anh đâu.  
Bài làm

Thường ngày, chúng ta có những việc làm tốt và những việc làm xấu. Có một chuyện, em đã làm và thấy việc ấy thật ý nghĩa trong công cuộc bảo vệ môi trường của người học sinh.

Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng nọ, khi hằng đông vừa ửng hồng và những giọt sương còn đọng lại trên bãi cõ xanh mướt. Ấy là lúc em đi đến trường, vừa đi, em vừa thơ thẩn ngắm cảnh bình minh đẹp mê hồn. Bỗng, cái gì thế này? Một người đàn ông đang vứt một cái bao lớn mà em lấp ló đầu của một con heo chết. Em nhìn anh ấy mà trong người bực bội vô cùng. Vội chạy đến, kêu lên:

– Anh gì ơi?

Người đàn ông nghe em gọi, liền tắt máy chiếc xe honda của mình, hỏi:

– Gì thế nhóc?

Em đáp:

– Anh ơi, anh không thể vứt xác chết động vật bừa bãi như thế, sẽ gây ô nhiễm môi trường đấy! Ấy là chưa kể khi nắng lên, cái thứ này sẽ bốc mùi kinh khủng. Đoạn đường này lắm người qua lại, nhiều nhất là chúng em đi học về. Vì vậy nên anh phải lấy cái bao này đi ngay,

Em vừa dứt lời, người ấy liền quay lại, mắng như tát nước vào mặt:

– Đồ thứ con nít mà đòi dạy đời. Sao mày láo thế? Để yên cho tao làm việc, không thì liệu hồn con ạ!

Nói rồi, anh ta rồ ga, định phóng đi. Quyết không để hắn đi khi xác con heo còn nằm đấy. Em vội chặn đầu anh ta lại, nói:

– Nếu anh mà không lấy cái thứ thối tha đó đem đi thì em sẽ kêu mọi người tới đấy, anh nên biết đây là một việc làm không tốt đẹp mấy, nếu như mọi người mà biết thì không để yên cho anh đâu. Anh hãy đem con heo này chôn vào một cái hố nào đấy hay là bất cứ thứ gì cũng được, miễn sao đừng làm ô nhiễm môi trường và làm phiền những người xung quanh là tốt rồi. Mời anh chở cái bao này đi cho, em xin cảm ơn.

Vừa nói, em vừa chạy ra đường, làm điệu bộ như nếu cần, ta sẵn sàng kêu cả làng ra xem. Người đàn ông nhìn em, đôi mắt nảy lửa, bước xuống xe đi về phía em. Nhưng anh ta không hề đánh em mà chỉ lầm bầm chửi rủa rồi vác cái bao đặt lên xe, phóng vù đi.

Back to top
Bài mẫu 5: Kể về một việc tốt em đã làm - Nhặt được của rơi trả lại người mất
Trên đường, em không thôi nghĩ về nhưng tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây!
Bài làm

Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ ít là làm người khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 2. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.

Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: ồ! hoá ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon trong nên có lẽ người mất mới mua về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắc về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về nhưng tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về dến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng 1, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo:– Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: 25.000đ cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi.

– Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít. Lúc em về lớp, các bạn xô đến quanh em và khen em.

Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người

1
5
Trà Đặng
06/10/2020 20:41:14
n life, not everyone is fortunate to live in the love of their parents. Not all of you are lucky enough to have fun stealing books to school. There are some friends who have extremely difficult circumstances, but you have a lot of energy to overcome difficulties in study and life. That friend is Van - my classmate.

This year Van is the same age as me. Small body. Dark skin, but her round face and most prominent are his bright, clear eyes. Seeing Van, everyone said that Van is a conditional child. Clothes are always neat and flat. The red scarf always wears neatly on the lapel. You look so handsome. But Van is a student with special difficult circumstances in class 6E Kien Bai Secondary School. Dad Van left home when he was very young, so he and his mother lived very hard, she had to work far away to earn money to support Van to study. Listen to your friends: "It's been a while since she came home. Sometimes she came back. I love her to work hard, I have been working hard to study so that tomorrow I can help her somewhat."

Also because her mother worked far away, Van stayed with her grandmother and two uncles. Every day, the two of them work in the fields very hard and tired. Knowing that life is so difficult, Van often helps her and her aunts when outside school hours. Outside of school hours, Van works at home such as weeding the garden, raising cows on the wharf, harvesting rice in the boat fields, boiling water, cooking rice ... sometimes, when you have free time, you pick up scrap materials or count incense to hire outside the neighborhood. Sometimes you bring water spinach to Trinh market to sell to make money to buy school supplies.

Despite difficult circumstances, Van still goes to school every day, except when he is sick, he has to leave school and cannot hear the lectures of his teachers, he will ask his classmates to re-lecture so as not to delay his knowledge. Because the house is busy, sometimes boil water or pick up vegetables ... Literature also brings books to review. During the time to study, I always try to complete the assignments that my teachers and teachers give home. From a poor family, Van was given a set of old books by his friends or his brothers and sisters had a missing book. Each time he wrote an essay, he had to borrow his book to do his work. This year, Ms. Nhung - Principal presents a new set of books, Van is very happy and promises her to keep the book series well.

Your house is on Team 1 - far from school, every time you go to school you wake up earlier, if it is a rainy day, the road will be harder to go, the road becomes muddy and very slippery, your old bike is a lot when broken, you are going to walk again quite a long way. That day, I tried to wait for my friends to go to school for fun, despite many difficulties I still try to study, every day to school.

In school, Literature is good at Math. Ms. Hue always praised you for being quick and smart. You are very kind. See who has something you always ask, help. Last year, at the English festival, unfortunately I fell a sprain, and it hurt a lot. Van alone helped me to go home, highlighting it for me. With teachers, grandparents, the elderly Van are obedient and more peaceful.

Literature is a good example for me to study. At the end of last year, a friend was proposed by the General in charge of the school to commend the title: "Poor student overcome difficulties" of her school.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư