Gióng trở về trần gian tham mẹ già hãy kể lại câu chuyện đó.
Không được chép mạng nhé.
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
– Ngọc Hoàng vạn tuế! Đúng như người dự đoán, sau khi con xuống đầu thai ở trần gian ba năm thì giặc Ân đã sang xâm lược nước Văn Lang. Thần đã đầu thai vào gia đình của một vợ chồng ông lão, và chờ đợi thời cơ để cất lên tiếng nói đánh đuổi ngoại xâm.
Ngọc Hoàng vội đỡ ta đứng dậy và ân cần hỏi:
– Nhân gian có vô vàn gia đình, vậy thì tại sao ngươi lại chọn vợ chồng ông lão làm bố mẹ của mình?
Ta đã thành thực trả lời:
– Trong suốt quá trình vi thần tìm hiểu trước cuộc sống nhân gian, thần được biết vợ chồng ông lão mặc dù vô cùng lương thiện, tốt bụng nhưng vẫn không có con. Vì thế thần chọn đầu thai vào người mẹ để ban cho họ niềm vui lúc tuổi già. Sau đó vì đã đầu thai nên thần đã quên đi những chuyện trước đây, cho đến khi nghe thấy tiếng loa của sứ giả tìm người giết giặc, thần mới sực tỉnh nhớ lại lời căn dặn của Ngọc Hoàng. Từ hôm đó, thần đã ăn uống thật nhiều để khôi phục lại hình dáng. Và sau khi đuổi hết giặc Ân xâm lược, đến chân núi Sóc Sơn, thần vội vã quay trở về thiên đình.
Lúc đó Ngọc Hoàng đã tấm tắc khen ngợi ta. Trở về chốn thiên cung- nơi mà ta gắn bó mấy trăm năm qua nhưng lòng ta vẫn không nguôi nhớ về làng Gióng- quê hương thứ hai của ta ở hạ giới.
Ta nhớ làng quê dù chỉ sinh sống tại đó ba năm vì sự quan tâm chăm sóc của cha mẹ, và sự bao bọc giúp đỡ của dân làng. Khi ta nghe lời truyền của sứ giả và nhớ ra sứ mệnh của mình, ta đã ăn rất nhiều để trở về hình hài cao lớn, vạm vỡ ban đầu, nhưng vì gia đình quá nghèo nên không đủ cơm cho ta ăn, và lúc đó dân làng đã chung tay góp sức, sẵn sàng cung cấp lương thực cho ta ăn. Ta thầm biết ơn miền quê nghèo nhưng chan chứa tình người và giàu lòng yêu nước đã tiếp thêm cho ta sức mạnh để đánh đuổi giặc ngoại xâm.
Sau đó, vì quá nhớ quê hương, ta đã đứng trước cổng thiên cung trông về hạ giới và được biết rằng vua Hùng đã phong ta tước hiệu Phù Đổng Thiên Vương, nhân dân biết ơn đã lập đền thờ cúng ta. Và họ vẫn luôn nhớ về những bụi tre ngà mà ngựa sắt của ta đã phun lửa và những ao hồ do vết chân ngựa để lại. Điều làm ta cảm thấy vui mừng nhất là khi biết rằng hằng năm, vào ngày mồng tám tháng tư, tại làng quê mà ta đầu thai, luôn tổ chức hội kỉ niệm rất linh đình và trang trọng, gọi là hội thi “Phù Đổng Thiên Vương”. Vì nội quy thiên đình quá nghiêm ngặt nên ta không thể quay về nhân gian khi chưa được sự cho phép của Ngọc Hoàng, nhưng ta vẫn luôn dõi theo những cuộc thi đó từ lúc tễ lễ đến những trò chơi dân gian như đánh trận giả, màn múa hát của nhân dân.
Dù thời gian trôi qua đã lâu nhưng ta vẫn không thể quên được quê hương nơi trần gian. Giờ đây, khi chứng kiến cảnh nhân dân được sống cuộc sống ấm no, yên ổn, ta cảm thấy rất vui vì đã bảo vệ hai chữ “hòa bình”.
Đề bài : Đóng vai Thánh Gióng em hãy kể lại câu chuyện mình sau khi đánh đuổi giặc Ân
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |