Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Ngữ văn - Lớp 9
11/12/2020 19:59:37

Hãy tưởng tượng em được gặp gỡ và trò chuyện với anh bộ đội cụ Hồ, trong tác phẩm "Đồng chí " của Chính Hữu

Hãy tưởng tượng em được gặp gỡ và trò chuyện với anh bộ đội cụ Hồ trong tác phẩm "Đồng chí " của Chính Hữu. Hãy viết bài văn kể lại cuộc gặp gỡ và trò chuyện đó
CÀNG DÀI CÀNG TỐT NHA CẢM ƠN TRƯỚC <3

2 trả lời
Hỏi chi tiết
8.746
15
3
Tú Uyên
11/12/2020 20:00:48
+5đ tặng

Chiến tranh luôn là nỗi đau đau đáu trong lòng mỗi người. Nhưng có lẽ đau đớn và xót xa khôn nguôi hơn cả là những con người đã oằn mình trong cuộc chiến ấy vì bảo vệ biên cương. Hôm nay, nhân ngày QUân đội nhan dân Việt Nam, trường tôi có mời một bác cựu chiến binh đã tham gia chiến trường chống Pháp năm xưa. Trò chuyện, tâm sự với bác sau buổi lễ kết thúc tôi mới có dịp được hiểu rõ và biết được bác chính là anh lính năm xưa được nhà thơ CHính Hữu khắc họa qua bài thơ Đồng chí.
 
Biết rằng hôm nay sẽ có một cựu chiến binh đến thăm trường nhân ngày Quân đội nhân dân Việt Nam nên em vô cùng háo hức. Em ấn tượng khi nhìn thấy bác bởi vẻ ngoài thật đặc biệt. Chân dung bá là chân dung người lính đứng tuổi vô cùng uy nghi trong bộ quân trang màu xanh cùng rất nhiều quân hàm. Đó có lẽ là niềm kiễu hãnh và tự hào khôn cùng ở bác. Dáng đi của bác có phần chậm chạp hơn bởi tuổi tác. Nhìn mái tóc bạc trắng, những vết chân chim nơi khóe mắt bác giúp em nhận ra dấu hiệu thời gian. Để ý kĩ em thấy cánh tay hoạt động không được linh hoạt mà có phần chậm hơn bình thường. Em chợt hiểu ra đó có lẽ là vết thương chiến tranh đã để lại. Bác vô cùng xúc động khi bài hát Quốc ca vang lên và khi nghe về truyền thống lịch sử của dân tộc. EM c òn chú ý hơn cả đến ánh mắt, sự chú tâm nhìn xuống các bạn học sinh phía dưới dõi theo từng hoạt động của chúng em. 
 
Cuộc gặp gỡ, nói chuyện với bác diễn ra dù chỉ ít phút nhưng khiến em xúc động khôn nguôi. Em may mắn là người đại diện cho toàn khối để lắng nghe câu chuyện của bác khi buổi lễ kết thúc. Bác hiền hậu, ân cần qua từng cử chỉ, hành động. Và em còn thêm bất ngờ khi biết bác chính là người lính trong bài Đồng chí của Chính Hữu. Bác kể về xuất thân của bác và đồng đội đều là người lính nông dân nghèo khó. Đồng đội cùng chung nhau lí tưởng, đồng đội cùng sống trong hoàn cảnh gian khó và đồng hành vượt lên khắc nghiệt với căn bệnh sốt rét, với áo rách, quần vá...Các bác đã động viên nhau vượt qua khó khăn và trở thành tri kỉ, là người bạn thân thiết gắn bó với trăng, với không khí chiến trường khắc nghiệt. EM chỉ biết điều ấy qua trang thơ, nay qua lời kể của bác em thêm bồi hồi, xúc động khôn nguôi. 
 
Bác nhìn em với niềm tin tưởng, hi vọng cũng như niềm tin vào thế hệ trẻ tương lai của đất nước. Giọng bác dịu hiền yêu thương: Các cháu hãy cố gắng nối tiếp truyền thống cha anh. Bác và cả dân tộc đều trông chờ vào thanh niên sức dài vai rộng. NGườ lính đồng chí năm xưa nay vẫn ở đây như một chứng nhân lịch sử để nhắc nhở tất cả chúng em bằng tình yêu thương lớn lao. 
 
Cuộc trò chuyện với bác kết thúc giúp em hiểu ra nhiều điều. Chiến tranh khắc nghiệt gian khổ nhưng cũng làm sáng rõ và nổi bật vẻ đẹp của anh lính bộ đội cụ Hồ dẫu mấy chục năm qua thì vẻ đẹp ,khí thế ấy sống mãi. 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng ký tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
22
1
ulatr
11/12/2020 20:02:12
+4đ tặng

Câu chuyện là vào hồi tuần trước. Sau khi đọc xong bài thơ:"Đồng chí" của tác giả Chính Hữu, em leo lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ thiu thiu, em đã mơ thấy mình được gặp người lính chống Pháp trong bài thơ. Cuộc gặp gỡ quá chân thực đến nỗi sáng hôm sau khi em dậy em còn ko nghĩ đó là mơ. Câu chuyện đó như sau.

Người xuất hiện trong giấc mơ của em là 1 người lính khá trẻ tuổi. Anh đang mặc 1 bộ quân phục xanh rêu đã cũ sờn. Anh cười hiền và ngồi xuống bên cạnh nói chuyện với em:

- Chào em, anh là người lính thời kháng chiến chống Pháp.

Em vì quá bất ngờ mà mãi mới mở lời chào được:

- Dạ em chào anh ạ! Gặp anh, em mừng quá. Anh ơi, em luôn tò mò về cuộc sống chiến đấu và sinh hoạt của những người lính như anh khi ở trong quân ngũ ạ. Anh có thể kể đôi chút cho em nghe có được ko anh?

- Ồ được chứ, ngày xưa khi kháng chiến là bọn anh cứ tự nguyện xung phong đi hết thôi. Chứ ở nhà làm ruộng nhìn cảnh thằng Pháp đè đầu cưỡi cổ mình tức không chịu được em ạ. Vậy là anh xung phong ghi tên nhập ngũ. Dù thương mẹ và vợ ở nhà lắm nhưng đành dứt áo ra đi, tổ quốc đang lâm nguy. Những người lính như anh đều ra đi bảo vệ tổ quốc vì trong tổ quốc cũng có gia đình, quê hương, mẹ, vợ và những đứa con em ạ.

- Vâng ạ, ngày ra đi chắc anh buồn lắm đúng ko ạ?

- Ừ buồn lắm em, mẹ và vợ anh cứ đứng tần ngần thẫn thờ ở gốc đa thôi chờ bóng anh khuất hẳn. Anh trước khi đi cứ nhìn ngắm mãi từng góc nhỏ trong nhà rồi đến giếng nước sân đình, gốc cây đa nữa. Tất cả bỗng dưng trở nên thật đặc biệt. Thời khắc mà anh quay mặt đi, anh đã khóc như mưa vậy, dù xa quê xa nhà nhưng mà là vì mục đích cao cả, vậy cũng đáng em ạ

- Dạ vâng, vậy cuộc sống trong quân ngũ của anh như thế nào ạ?

- Khó khăn nhưng thi thoảng cũng có những niềm vui nho nhỏ ấy em. Bọn anh từ khắp những miền đất khác nhau nhưng giờ đây cùng thuộc 1 hàng ngũ quân nhân, cùng nhau vì mục đích chiến đấu bảo vệ tổ quốc. Lúc khoác lên mình bộ quân phục xanh lá, gọi nhau là đồng chí tiểu đội A, anh sung sướng và tự hào lắm. Và khi chiến đấu, luôn khắc ghi được tiếng gọi "đồng chí" thân thương ấy thì bao nhiêu khó khăn cũng chẳng màng.

Anh nghỉ 1 chút rồi kể tiếp:

- Anh kể em nghe, cuộc sống người lính ngày xưa gian truân vô cùng. Cái gì cũng thiếu thốn nhưng ấm áp tình đồng đội lắm. Bọn anh chiến đấu vào sinh ra tử cùng nhau, chia sẻ với nhau từ đôi đũa đến nắm cơm. Ngay cả tấm chăn mỏng cũng đắp chung cơ mà. Thiếu thốn vật chất nhưng ko thiếu được tình thương đùm bọc em ạ. Người lính quý nhau bởi tình cảm em ạ. À, anh chợt nhớ, ngày trước khi ở trong rừng trốn địch, sợ nhất là bệnh sốt rét em ạ. Muỗi trong rừng độc lắm. Bị sốt rét thì cứ phải nằm nguyên mấy ngày, rét mà mồ hôi cứ túa ra ko ngừng, tay chân bủn rủn chẳng làm ăn được gì.

- Vậy lúc anh chiến đấu, có kỷ niệm gì đáng nhớ ko anh?

- À, cũng ko có gì nhiều em ạ. Anh nhớ nhất là có những đêm trăng sáng vằng vặc, bọn anh phải đi canh gác. Rừng thì hoang vu, ẩm ướt. Sương muối lạnh buốt giăng giăng khắp nơi. Nhưng với tinh thần chiến đấu thì dù tấm thân này có thịt nát xương tan, thì cũng là vì mẹ tổ quốc em ạ.

- Câu chuyện của anh cảm động quá!

Tôi đang định nói tiếp thì chợt giật mình tỉnh dậy. Hóa ra đó chỉ là 1 giấc mơ. Tôi thầm cảm thấy khâm phục tinh thần chiến đấu quả cảm của những anh chiến sỹ quá, nhờ họ mà đất nước được độc lập tự do.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo