Mỗi người đều sinh ra và lớn lên với những biết bao kỉ niệm vui, buồn. Lục lại hình ảnh năm xưa, điều khiến em nhớ nhất là chuyến đi thăm bà. Đó là, khi em lúc mười một tuổi, trên chuyến đi về thăm bà, đi qua những hàng cây xanh thẳm, những cây tre liêu xiêu trước gió. Hãy nhìn kìa, có những đàn chim đang bay lượn, còn có cả chim non mới chào đời. Con đường về quê bà cũng không xa, mới đây mà đã đến nơi rồi. Bước xuống, ta thấy cánh đồng rộng bao la và những người bạn làng vui chơi thả diều. Đi thêm khoảng vài mét là tới nhà của bà, ngôi nhà đơn sơ, mộc mạc. Những giàn mướp đã kết trái, hoa diễm châu màu nó rực rỡ chưa kìa. Nhất là hình bóng của bà, đôi mắt đăm đăm vào cái bàn tay ấy, bàn tay có những vết xước, thì ra mỗi ngày bà đều phải vất vả đan từng cái giỏ. Có hôm, bà còn mua quà cho em, là chiếc xe đạp mà em hằng mơ ước bấy lâu. Lúc đó, nước mắt cứ trào ra, vội ôm chầm lấy bà, bà cười dỗ dành em. Chợp mắt, đã bốn giờ chiều, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ấy cũng đã khắc ghi sâu vào trong tâm trí. Giờ đây, em đã lớn khôn, ước ao có thể thăm lại bà một lần nữa. Em hứa sẽ cố gắng học tập, phấn đấu thành con ngoan trò giỏi để không phụ lòng bà và ba mẹ.