Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Thuyết minh về người thầy

2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
662
2
1
Lê Vũ
27/01/2021 17:23:15
+5đ tặng

Thầy tôi giống như bao người thầy khác mà tôi đã nhìn thấy. Thầy vẫn còn trẻ nhưng có cái gì đó rất chín chắn của một người dường như đã trải qua nhiều đắng cay trong cuộc sống. Chúng tôi đã làm quen với nhau qua cách tự giới thiệu. Đó là lần đầu tiên tôi đứng trước đám đông và nói về chính mình, điều khiến tôi rụt rè và ngượng bấy lâu. Thầy đã cho tôi và cả lớp một “dấu ấn” của tiết học đầu tiên ở cấp III.

Lời giảng của thầy dường như chứa đựng cả một kho kiến thức, truyền tải chầm chậm vào đầu tôi từ lúc nào. Đó là cách giảng bài hoàn toàn mới mẻ khác với ở cấp I, cấp II tôi đã được học. Thầy giảng dễ hiểu, không dài dòng cũng không quá ngắn gọn, đủ để chúng tôi chẳng thể quên được.

Là chủ nhiệm, thầy chưa bao giờ quên nhiệm vụ của mình. Sau những giờ dạy là lời hỏi han về lớp, về trò của mình. Từ việc cá nhân đến việc gia đình. Từ việc học cho đến những tiết sinh hoạt, với những bài thuyết trình mà chủ đề thầy đưa ra gần gũi với thực tế cuộc sống của tuổi me xanh, hồn nhiên mơ mộng. Rất hiếm hoi thầy la mắng. Nhưng mỗi lần thầy lên giọng là cả lớp im bặt, không một tiếng nói. Lắng nghe từng lời nói sâu sắc của thầy, chúng tôi sửa chữa lỗi lầm. Giọng thầy trầm ấm, nhẹ nhàng mà có “trọng lượng” rất lớn. Tuổi học trò tinh nghịch là vậy nhưng sau khi nghe lời giảng của thầy, chúng tôi như hiểu cả và tự hứa sẽ không mắc lỗi nữa.

Không chỉ làm tốt ở vai trò dạy, trách nhiệm của người thầy chủ nhiệm mà ở thầy còn có một trái tim tràn đầy yêu thương. Thầy thương sự thiếu thốn của học trò mình, thương cả lớp bị cảm bởi những tiết học nắng mưa thất thường... Đôi mắt thầy nhìn xa xăm như thấu hiểu mọi điều nơi sâu thẳm trái tim của chúng tôi. Để chúng tôi cảm nhận được sự ấm áp của người thầy thấu hiểu tâm tình học sinh. Đôi khi không phải cái dịu dàng làm ta gần gũi mà chính lòng yêu thương, sự tận tụy và trách nhiệm đã làm nên hình ảnh một người thầy lý tưởng.

Người thầy chủ nhiệm ấy sẽ mãi là hình ảnh theo tôi suốt cuộc đời này. Mong thầy sẽ tiếp tục làm chủ nhiệm lớp tôi vào năm tới, để tôi cảm nhận được rằng: đối với mỗi học trò, chẳng có gì hạnh phúc hơn là có một người thầy gần gũi hướng dẫn ta bước vào tương lai.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
0
Ni Lin
27/01/2021 19:20:03
+4đ tặng

“Thầy kể về vầng trăng trong ca dao thuở nào. Thầy kể về cơn mưa trên đồng ruộng bao la. Vầng trăng vàng lục bát, ai đem xẻ làm đôi. Cơn mưa từng câu hò, chập chờn cánh cò bay...”

Lời ca khúc “Những điều thầy chưa kể” tha thiết vang lên trên radio khiến lòng tôi bồi hồi, xao xuyến. Bao kỉ niệm về thầy Nam – thầy giáo dạy văn lớp 5 chợt kéo nhau ùa về. Thầy Nam là người thầy sống mãi trong lòng tôi.

Đã một thời gian tôi chưa được gặp thầy, thầy ở lại mái trường tiểu học thân yêu, lưu giữ những kỉ niệm một thời để nhớ của chúng tôi. Trong tâm trí tôi hiện lên hình ảnh người thầy mới bước sang tuổi 30, dáng người cao gầy, luôn gọn gàng trong áo sơ mi phẳng phiu và quần đen lịch sự. Khuôn mặt trẻ tuổi với đôi mắt sáng và vầng trán rộng, tóc đen cắt tỉa gọn gàng, nụ cười ấm áp luôn thường trực trên môi. Giọng thầy truyền cảm và nhẹ nhàng, mỗi bài thơ, mỗi câu chuyện thầy đọc ra đều cuốn hút lạ thường. Thầy hiền hòa và rất yêu thương học sinh, yêu nghề, hết lòng với công việc cao quý của mình.

Thầy là thầy giáo trẻ nhất và là thầy giáo duy nhất trong tổ văn vủa trường, kinh nghiệm không nhiều nhưng thầy rất giỏi văn. Các thầy cô khác ai cũng khâm phục kiến thức và phương pháp dạy văn của thầy. Thầy chính là người truyền cảm hứng học văn cho tôi ngay từ những ngày đầu lớp 5 đến tận bây giờ. Rất nhiều bạn lớp tôi khi ấy không thích môn văn, thậm chí sợ hãi môn học này nhưng nhờ những bài giảng ngắn gọn, dễ hiểu mà sâu sắc và sự tận tình kiên nhẫn của thầy, môn văn trở thành môn mà cả lớp mong chờ và thích học nhất. Khác những tiết văn có phần ồn ào ở trường trung học hiện tại, giờ văn của chúng tôi năm ấy lúc nào cũng yên tĩnh. Cả lớp học chỉ nghe tiếng giảng bài của thầy, tiếng phấn lạch cạch trên bảng và tiếng đọc bài của chúng tôi. Thầy vừa giảng vừa kể những câu chuyện về bài học ấy, rất thú vị và ý nghĩa.

Trong thời gian được thầy dìu dắt, có một kỉ niệm mà mãi sau này, mỗi khi nhớ lại tôi vẫn thấy lòng mình trào dâng niềm xúc động. Một ngày cuối tháng 10, trời bất ngờ đổ mưa rào, vì đến phiên tôi trực nhật nên tôi là người ra về sau cùng. Khóa cửa lớp xong khi nhìn vào ngăn cặp trống tôi mới biết mình quên áo mưa ở nhà, nhà tôi cách trường học 4km, nhìn cơn mưa ngày càng nặng hạt, tôi vô cùng lo lắng, mẹ không biết tôi quên áo mưa, ở nhà sẽ nóng ruột lắm. 

Tôi đang loay hoay nhìn sân trường vắng thì thấy thầy tiến lại từ phòng bác bảo vệ, xuyên qua màn mưa trắng xóa, thầy hỏi:

- Sao em lại về muộn thế?

- Dạ, em ở lại trực nhật nhưng quên mang áo mưa nên chưa về được ạ. Tôi lễ phép thưa

Thầy cũng nhìn cơn mưa, bảo tôi:

- Em gửi xe ở bác bảo vệ, thầy chở em về kẻo bố mẹ lo lắng.

Tôi từ chối ngay, nhà thầy ở ngược đường nhà tôi, tôi không dám làm phiền nhưng thầy kiên quyết dắt xe tôi đi gửi bác bảo vệ rồi chở tôi về. Chiếc áo mưa che kín người tôi nhưng thầy lái xe ở phía trước, mưa vẫn tạt ướt. Tôi vừa thấy xúc động vừa hối hận, sợ thầy sẽ bị ốm. Thầy vừa lái xe máy vừa trấn an tôi, bảo tôi không phải ngại, thầy cũng như cha anh trong nhà, nếu là các bạn lớp khác thầy cũng sẵn sàng chở về, chỉ mất ít phút thôi. Khi ấy, tôi mới cảm nhận được sự bao dung và tấm lòng của một người thầy hết lòng với học sinh.

Căn nhà quen thuộc nhanh chóng xuất hiện trước mắt tôi, thầy tạt xe vào tận hiên để tôi không bị ướt, trước sự bất ngờ của bố mẹ, thầy giới thiệu là giáo viên dạy văn rồi tạm biệt gia đình tôi. Tôi trông thấy người thầy đã ướt mưa, nước mưa rỏ tí tách. Mẹ tôi cứ áy náy và cảm ơn thầy mãi, tôi cũng biết ơn và thêm kính trọng thầy. Hôm sau đến lớp, thầy bị ốm, giọng nói khàn khàn như bị đau họng, tôi càng cảm động hơn.

Sau này, mỗi năm về thăm thầy chúng tôi vẫn nhắc lại kỉ niệm lần đó, thầy vẫn cười hiền hòa bảo thầy không sao, vì thầy đã bị cảm trước hôm mưa ấy rồi, dặn tôi không cần áy náy. Thầy Nam là người mà tôi kính trọng, ngưỡng mộ nhất. Trong lòng tôi, hiếm có người thầy nào sẵn lòng và nhiệt tình vì học sinh như thế. Thời gian trôi qua, thầy vẫn là người sống mãi trong lòng tôi với tấm lòng cao đẹp của mình.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×