Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Hãy miêu tả hình ảnh mẹ hoặc cha khi em làm được một việc tốt

hãy miêu tả hình ảnh mẹ hoặc cha khi em làm được một việc tốt giúp em với mai em thi rùi! em cảm ơn ạ

4 trả lời
Hỏi chi tiết
159
1
1
Nguyễn Nguyễn
10/05/2021 11:10:10
+5đ tặng

Trong cuộc đời của mỗi người, chắc chắn đã từng một lần làm được việc tốt. Em cũng vậy. Hang năm, sau kì nghỉ Tết nguyên đán, trường em lại tổ chức quyên góp để ủng hộ các bạn học sinh nghèo.

Theo như lời cô tổng phụ trách thì mỗi bạn học sinh trong trường có thể đóng góp bằng hai cách. Một là, bằng những đồ vật cụ thể như quần áo cũ, cặp sách cũ, đồ dùng học tập… Hai là, bằng số tiền nho nhỏ được rút ra từ số tiền mừng tuổi của mỗi người. Năm nào, trường em cũng được sự đóng góp nhiệt tình từ các bạn học sinh.

Đối với riêng em, em thích ủng hộ bằng những đồ vật cụ thể. Chính vì vậy, em đã chuẩn bị rất nhiều “món quà” tuy nhỏ bé nhưng chứa đựng tấm lòng của em. Em đã trích một số tiền nho nhỏ đề mua những món đồ dùng học tập như: bút chì, thước kẻ và tẩy... Ngoài ra, em cũng thu gom một số bộ quần áo mà mình không mặc nữa nhưng vẫn còn rất mới, giặt sạch sẽ và gấp gọn gàng. Khi thấy em cặm cụi tự mình chuẩn bị những món quà ấy, mẹ đã mỉm cười nhìn em. Đôi mắt mẹ ánh lên niềm vui sướng tự hào. Mẹ đã ôm em vào lòng rồi dịu dàng nói rằng: “Con gái của mẹ ngoan lắm!”. Em nhìn thấy được sự hạnh phúc trên khuôn mặt. Điều đó cũng khiến em rất vui.

Sau đó, tất cả những món quà ấy đều được em cho vào túi cẩn thận và đem đến trường nộp lại cho cô giáo. Mẹ cũng đã giúp em sắp xếp gọn gàng đồ đạc. Hai mẹ con vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ. Em kể cho mẹ nghe về công việc học tập ở lớp. Nghe thấy giọng của mẹ là em biết rằng chắc chắn mẹ đang rất vui. Em hy vọng rằng những món quà này sẽ giúp đỡ phần nào cho các bạn học sinh có hoàn cảnh khó khăn. Chắn hẳn, nhờ những món quà nhỏ đó mà các bạn nhỏ đó có thể tiếp tục học tập như em và thực hiện được ước mơ của mình. Trong tương lai, các bạn sẽ trở thành những người có ích cho xã hội.

Sáng hôm sau, mẹ đưa em đến trường. Vừa đi hai mẹ con vừa trò chuyện rất vui vẻ về những món đồ mà em đã đem ủng hộ. Mẹ đã khen em thực sự là một cô bé có tấm lòng nhân ái. Mẹ còn nói rằng bố mẹ hy vọng trong tương lai, em vẫn luôn giữ được tấm lòng lương thiện như vậy.

Em cảm thấy rằng việc tốt mà mình đã làm khiến cho bố mẹ rất vui. Em tự hứa sẽ cố gắng làm thêm được nhiều những công việc có ích cho cuộc sống hơn nữa.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
3
BinBin
10/05/2021 11:10:26
+4đ tặng

Có nhiều lần tôi đã làm bố mẹ phải buồn phiền vì sự nghịch ngợm của mình. Nhưng có một lần tôi đã làm mẹ rất xúc động. Chuyện ấy sẽ không bao giờ tôi quên được.

 

 

Tôi là một cậu con trai hiếu dộng nhưng cũng rất thông minh mọi người trong xóm vẫn bảo tôi như thế. Bố mẹ thì bảo tôi, chẳng thấy thông minh ở đâu chỉ thấy tôi thích nghịch ngợm và gây chuyện mà thôi. Nhiều lần, bố mẹ buồn phiền vì tôi lắm. Nhưng còn trẻ dại thì làm sao tôi hiểu được nỗi lòng cha mẹ.

 

 

Bố tôi là bộ đội nên hay đi công tác xa. Thế là ở nhà, tôi lại quậy phá tưng bừng. Tôi thường cầm đầu lũ trẻ trong xóm, khám phá khắp mọi nơi, chơi nhiều trò đo tôi tự nghĩ. Chính vì đi khắp nơi nên chúng tôi biết nhiều chuyện lắm. Chuyện hai bà cháu Nhi cũng vậy. Hai bà chầu sống ở làng bên và có hoàn cảnh thật đáng thương. Bố mẹ Nhi đi làm ăn xa từ khi Nhi mới một tuổi. Mấy năm mới về thăm nhà một lần. Bà Tư vừa làm bà, vừa làm mẹ làm cha của Nhi. Tội nghiệp cô bé sống thiếu thốn tình thương của cha mẹ nhưng bù đắp lại cô bé được bà rất thương yêu. Hai bà cháu tuy nghèo nhưng sống tình câm. Nhi cũng là cô bé ngoan ngoãn, chăm chỉ. Nhưng thật bất hạnh khi hai bà cháu nhận được tin dữ từ nơi xa gửi về. Bố mẹ Nhi gặp nạn và cùng qua đời. Nỗi đau ây quá lớn với một cô bé vừa tròn mười hai tuổi. Đôi mắt em dường như không còn hồn nhiên, vui tươi như trước nữa. Gia đình vốn khó khăn giờ lại càng túng thiếu hơn. Nhi thương bà đau yếu nên quyết định nghỉ học để đi làm giúp bà. Bà Tư dù khuyên thế nào Nhi cung không chịu đi học lại…
 

Biết được chuyện ây, một người hiếu động như tôi không thể ngồi im. Tôi nghĩ cách giúp bà cháu Nhi, giúp Nhi có thể đến trường học lại. Sau một hồi bàn tính với lũ trỏ trong xóm, chúng tôi quyết định hành động. Chiều nào sau khi đi học về, chúng tôi cũng qua nhà Nhi. Lúc đầu là sang chơi với bà Tư để Nhi làm quen dần, Sau chúng tôi giúp Nhi làm việc nhà. Mấy đứa con gái thì giúp Nhi dọn nhà, nấu cơm,.. Bọn con trai chúng tôi lóng ngóng thì làm những việc “nặng nhọc” hơn… Thỉnh thoảng, nhà đứa nào có giấy Vụn hay đồ gì bỏ đi, chúng tôi góp lại đem bán lấy tiền đưa cho Nhi. Nhi chẳng nhận đâu nhưng thuyết phục mãi cô bé mới ngượng nghịu cầm lấy lo thuốc thang cho bà những lúc yếu dau. Nhà có đồ gì ăn, chúng tôi cũng dành dụm một phần mang tới cho Nhi. Nhi cảm động lắm, nhiều lúc tôi thấy mắt cô bé đỏ hoe nữa. Sau một thời gian nghỉ học, cuối cùng Nhi cũng quay lại trường. Đó là niềm vui lớn với bà Tư. Thế là tối tôi, tôi và Lan, bạn thân của Nhi lại qua nhà Nhi học nhóm. Chúng tôi học rất vui và thỉnh thoảng còn được bà Tư cho thưởng thức món khoai luộc thơm thơm bùi bùi nữa…

 

 

Chuyện chúng tôi giúp Nhi chẳng ai biết cả. Bố mẹ bọn trẻ trong xóm vẫn nghĩ chúng tôi lang thang nơi cánh đồng hay con mương nọ, chơi thả diều hay đã bóng… Nhưng mẹ tôi thì bắt đầu để ý. Mẹ thấy lạ vì tối nào tôi cũng ra ngoài chừng hơn một giờ đồng hồ, buổi chiều về nhà muộn hơn mọi khi, đồ ăn mẹ mua cho chẳng bao giờ ăn hết như trước mà gói lại một phần, đồ đạc trong nhà không dùng, đến cũng biết gom góp lại gọn gàng, đặc biệt là kết quả học tập tốt hơn rất nhiều nhờ những buổi học nhóm… Tôi dường như biến thành một người khác trong mắt mẹ. Và có lẽ sẽ còn là bí mật nếu như không có chuyện hôm đó xảy ra.

>> Xem thêm:  Cảm nhận về nhân vật Kiều Phương trong truyện “Bức tranh của em gái tôi”

 

 

Tốì đó, như mọi hôm tôi lại sang nhà Nhi học nhóm. Như chú meo mun, tôi nhanh chân lao vút ra ngoài. Đang ngồi thảo luận bài sôi nổi với mấy bạn thì bỗng mẹ tôi đã dứng trước mặt từ bao giờ. Tôi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn mẹ mà chẳng biết nói câu gì. Nhưng lúc đó, sáo gương mặt mẹ tôi hiền lạ lùng, không giận dữ cũng không có vẻ gì là đang chuẩn bị mắng tôi. Đôi mắt mẹ còn thoáng ươn ướt, tôi nhận ra điều đó vì ánh đèn. Chẳng đợi tôi lên tiếng, mẹ bảo chúng tôi cứ tiếp tục học rồi ra nhà ngoài nói chuyện với bà Tư. Thì ra mẹ sang thăm bà.

 

 

Tố hôm đó, trên đường về, mẹ tôi im lặng không nói. Tôi hồi hộp, suy nghĩ miên man. Bỗng mẹ dắt tay tôi, nhẹ nhàng ấm áp. Tôi nhớ lại ngày còn bé, sợ tôi ngã, mẹ cũng nắm tay tôi như thế này cho tôi vững từng bước một. Nhưng đã lâu lắm rồi tôi không còn ngoan ngoãn trong vòng tay của mẹ nữa. Tôi bỗng cảm thấy mình bé đi rất nhiều. Và mẹ cứ dắt tôi như thế đến khi vế nhà. Mẹ kéo tôi lại gần, nhìn tội bằng ánh mắt thật hiền dịu. Mẹ vừa xoa dầu tôi vừa nói: “Bà Tư cho mẹ biết mọi chuyện rồi. Con mẹ ngoan lắm. Con mẹ đã lớn hơn nhiều rồi đấy. Mẹ hạnh phúc lắm con biết không…” Mẹ tôi còn nói nhiều nữa mà tôi chẳng kịp nghe hết vì chính tôi cũng đang tràn đầy niềm vui, hạnh phúc. Có lẽ chưa bao giờ tồi làm mẹ vui đến thế. Mẹ bật khóc vì tôi, giọt nước mắt của sự vui mừng chứ không phải buồn bã như trước. Khưôn mặt mẹ rạng ngời hẳn lên. Những nếp nhăn giãn ra khiến mẹ như trẻ lại. Bàn tay mẹ vẫn nắm tay tôi siết chặt. Tôi chỉ muốn hét lên một câu: “Mẹ ợi, con đã biết lỗi rồi. Con sẽ cố gắng để không bao giờ mẹ buồn nữa.” Nhưng cổ họng tôi như có ai giữ lại, không cất nổi thành lời. Tôi thầm hứa sẽ luôn làm mẹ vui lòng.

>> Xem thêm:  Em hãy kể lại tình huống gay cấn bộc lộ phẩm chất của Thái y lệnh trong truyện Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng và nhận xét về hành động của ông trong tình huống đó

 

 

 

Những ngày sau đó, mẹ tôi vui vẻ hơn, niềm vui ây hiện rõ lên khuôn mặt rám nắng. Tôi cũng “hiền lành” hơn khiến hàng xóm bất ngờ. Mọi người dần dần cũng biết chuyện nên càng khen tôi hơn, khiến mẹ tự hào lắm. Bọn trẻ trong xóm cũng hãnh hiện vì có một “thủ lĩnh” như tôi. Mẹ còn viết thư kể cho bố nghe chuyện của tôi. Mẹ bảo, lần sau về bố sẽ có phần thưởng. Tôi ngất ngây sung sướng…

 

 

Mỗi việc tốt là một bông hoa, nhiều việc tốt sẽ là một rừng hoa đẹp ngát hương. Và việc lấm tốt của tôi vừa rồi đã làm cho mẹ vô cùng tự hào và hạnh phúc. Tôi nhớ mãi gương mặt rạng rỡ tự hào của mẹ, đó là động lực giúp tôi làm nhiều việc tốt hơn nữa…

1
3
Thiên sơn tuyết liên
10/05/2021 11:10:42
+3đ tặng

Người ta thường mơ ước nhiều và đôi khi mải mê kiếm tìm hạnh phúc mà không hay hạnh phúc luôn ở bên cạnh mình. Gần gũi nhất chính là cha mẹ của chúng ta. Được cha mẹ yêu thương với mỗi người con là hạnh phúc lớn nhất. Còn mẹ và cha, chỉ cần nhìn thấy con khôn lớn an bình là đủ. Đơn giản là một việc làm tốt cũng sẽ khiến mẹ cha vui vẻ. Hình ảnh mẹ khi em làm được một việc tốt vẫn luôn in đậm trong tâm trí em.

Thời gian không lâu trước đây, em đã làm được một việc tốt, việc làm không lớn nhưng mang ý nghĩa rất lớn với em. Trên con đường làng quen thuộc về nhà, em vô tình nhặt được một chiếc ví đánh rơi bên vệ đường. Trời nóng như đổ lửa, nhìn xung quanh lại không có ai, em nhớ lời mẹ dặn nhặt được của rơi phải trả cho người khác, không được tham lam nên loay hoay đưa đến chỗ các chú công an. Làm thủ tục và để lại họ tên xong, em vội vã đạp xe về nhà. Đã quá trưa, mẹ ở nhà sẽ chờ cơm và lo lắng. Bởi vì vừa làm một việc có ích, em cảm thấy lòng mình khoan khoái hơn, cái nắng nóng của mùa hè cũng dịu đi trong gió lộng.

Cánh cổng sơn gỗ trắng gần ngay trước mắt, em thấy dáng mẹ thấp thoáng trước mái hiên, ánh mắt mẹ vẫn trông ngóng về phía ngõ. Mãi đến khi em dắt xe vào, mẹ mới thở phào nhẹ nhõm. Mẹ đỡ giúp em cặp sách trên lưng, nhẹ nhàng nhắc nhở: ”Trời nắng mà đi đâu về muộn thế con. Mồ hôi ướt hết cả áo rồi này. Ốm là bố lại mắng mẹ đấy nhé”. Em vâng dạ, cười hối lỗi rồi nhanh chóng thay quần áo, ăn cơm. Trên bàn ăn đầy những món ngon làm từ đôi bàn tay khéo léo của mẹ. Em vui vẻ đem việc làm trước đó kể cho mẹ nghe.

Hình ảnh mẹ sau đó vẫn vẹn nguyên trong kí ức của em. Ngay khi em vừa dứt lời, em thấy đôi bàn tay đang gắp thức ăn của mẹ khựng lại. Trên khuôn mặt trái xoan thân thuộc như bừng sáng lên, ánh mắt mẹ nhìn em đầy trìu mến và tự hào, mẹ nở một nụ cười. Nụ cười ấy tươi tắn và chứa đựng cả niềm tự hào của mẹ. Bao nhiêu vất vả, lo toan cho cuộc sống bộn bề thường ngày giây phút đó dường như tan biến hết chỉ còn lại nụ cười và niềm vui tỏa sáng. Mẹ ân cần gắp cho em thêm thức ăn, giọng nói vui vẻ hơn hẳn: “Con gái mẹ ngoan lắm. Như vậy mới là đứa trẻ tốt. Bố mẹ luôn hi vọng con trưởng thành tốt đẹp như thế. Mẹ rất vui vì con đã làm như vậy”. Được mẹ khích lệ, động viên, em chợt thấy việc làm nhỏ bé của mình ý nghĩa hơn gấp nhiều lần. Cả bữa cơm hai mẹ con không ngớt lời qua lại. Mẹ tận tình giảng cho em nhiều bài học làm người hơn bằng tất cả tình yêu và những năm tháng đã qua của mẹ. Em chăm chú lắng nghe và ghi nhớ. Khung cảnh hài hòa đến nao lòng giữa cái oi bức. Gió lùa qua khe cửa mang theo cái mát rượi và hơi thở của hạnh phúc.

Tối hôm ấy, chủ nhân chiếc ví tìm đến nhà em để cảm ơn khiến gia đình em càng thêm niềm vui. Người làm rơi ví là một cô công nhân trên đường đưa con trai đi khám bệnh. Mẹ trò chuyện với cô ấy một lúc lâu mới tạm biệt. Em thấy hình như mẹ còn vui hơn trước. Mẹ bất ngờ ôm em vào lòng, xoa mái tóc dài của em. Em vẫn nhớ như in lời nói mẹ thì thầm lúc ấy. Mẹ nói “Cảm ơn con, cảm ơn con gái vì con đã trưởng thành như vậy. Con là niềm tự hào của bố mẹ. Mẹ yêu con”. Vòng tay mẹ thêm chặt hơn, yêu thương ngọt ngào thấm dần vào trong tim. Mẹ thực sự là hình ảnh đẹp nhất.

Mẹ gọi điện cho bố và khoe với bố thành tích của em. Suốt cuộc điện thoại, nụ cười luôn nở trên đôi môi mẹ. Em chống cằm nhìn theo, khóe môi cũng bất giác treo lên một nụ cười. Thì ra mình có thể đem đến niềm vui cho bố mẹ như vậy, dù cho chỉ là một hành động nhỏ xíu trong cuộc sống này.

Sau này, em luôn khắc ghi hình ảnh mẹ lúc ấy để giữ động lực cho bản thân sống và rèn luyện tốt hơn. Hình ảnh mẹ lúc em mắc lỗi và hình ảnh mẹ khi em làm được việc tốt hài hòa trong tâm trí, nhắc nhở em phải sống tốt từng ngày. Sống cho mình và sống để xứng đáng với niềm tin của bố mẹ.

1
1
Lương Huy
10/05/2021 11:13:49
+2đ tặng

Hôm đó, khi đi học về, tôi chạy ngay đến bên mẹ đưa bài kiểm tra ra khoe. Nhìn điểm mười đỏ chói trên tay tôi, dường như bao vất vả, mệt nhọc trên khuôn mặt mẹ tan biến đi đâu hết. Mẹ ngạc nhiên, vui mừng hỏi lại: “Chánh được điểm mười toán thật cơ à?”. Mẹ kéo tôi vào lòng, đưa đôi bàn tay xương xương, gầy gầy vuốt nhẹ mái tóc rễ tre rối bù của tôi. Rồi mẹ đặt đôi tay ấm áp ấy lên hai má tôi khẽ nói: “Con trai của mẹ giỏi lắm! Nhưng con đừng tự thỏa mãn, phải cố gắng thật nhiều hơn nữa con à!”

Buổi trưa mùa đông hôm ấy cũng chỉ có mẹ và tôi, nhưng căn nhà không hề lạnh lẽo mà đầy ắp niềm vui và rộn rã tiếng cười. Mẹ đi lại nhanh nhẹn, vừa dọn dẹp nhà cửa vừa vui vẻ trò chuyện với tôi và đôi lúc còn cất tiếng hát khe khẽ nữa. Chuyện ở lớp, ở trường, thầy cô bè bạn,… chuyện nào tôi kể mẹ cũng chăm chú lắng nghe. Vừa nghe mẹ vừa mỉm cười, gật đầu trìu mến. Gương mặt mẹ rạng rỡ niềm vui, đôi môi nở nụ cười tươi tắn. Hình như bao lo toan, tất bật hằng ngày không còn in dấu trên khuôn mặt mẹ. Ánh mắt mẹ lấp lánh rạng ngời. Mẹ nhìn tôi bao dung, âu yếm. Cái nhìn của mẹ vừa như muốn chia vui vừa như muốn động viên khích lệ tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa. Trên cành cây, mấy chú chim lích chích truyền cành, ngó nghiêng ngoài cửa sổ như cũng muốn chia vui cùng với mẹ con tôi. Tôi vô cùng hạnh phúc trước niềm vui của mẹ.
Bữa cơm của hai mẹ con chỉ có rau với trứng, nhưng tôi ăn rất ngon miệng. Có lẽ bởi lòng tôi náo nức một niềm vui: Vui vì đã làm được một việc tốt nho nhỏ khiến mẹ hài lòng. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt để niềm vui và nụ cười đọng mãi trên gương mặt mẹ.

Giờ đây, tuy đã là một cậu học sinh mười hai tuổi, nhưng tôi vẫn rất thích chạy nhảy, chơi đùa, nghịch ngợm. Nhờ có mẹ, tôi cũng đã phần nào khôn lớn. Tôi biết rằng: Hình ảnh mẹ, ánh mắt mẹ trong những lần tôi phạm lỗi cũng như làm được việc tốt sẽ luôn theo tôi, nhắc nhở tôi không mắc sai lầm trong cuộc sống, giúp tôi có thêm nghị lực vững bước trên đường đời.

 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 6 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư