Giờ sinh hoạt sắp tới gần. Các bạn đã đến đủ. Ai cũng mặc những bộ đồng phục gọn gàng, sạch sẽ để giống các chú bộ đội tí hon. Mỗi người một việc, nhanh chóng để hoàn thành khâu chuẩn bị. Không khí sôi nổi, nhộn nhịp như có hội. Mọi người chạy qua chạy lại, tiếng bước chân rộn ràng, tiếng hò hét, tiếng nói chuyện rôm rả, tiếng cười khanh khách nghe sảng khoái. Mọi việc đã xong xuôi, đạo diễn chương trình – cô giáo chủ nhiệm nhìn lớp một lượt với vẻ hài lòng, khách mời cũng đã đến, cô cho chương trình bắt đầu. Lớp học yên tĩnh, trở lại. Chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi qua, tiếng vỗ tay và tiếng của người dẫn chương trình. Buổi sinh hoạt hôm ấy của chúng tôi còn có sự đóng góp của các bác cựu chiến binh. Các bác mặc bộ áo linh rất oai phong, khỏe khoắn. Gương mặt sạm đen nhưng vui mừng hồ hởi, các bác kể rất nhiều câu chuyện xảy ra trong chiến tranh. Chúng gần gũi, chân thực hơn bao giờ. Kết thúc mỗi câu chuyện, lớp tôi đều ngồi lặng người, có chuyện đau thương, quá và để lại vết tích đến ngày nay. Hiện thực chiến tranh thật tàn khốc, iCó bạn xúc động quá ngồi khóc thút thít. Nhưng cũng có những câu chuyện hài hước, các bác bảo nó là hành trang nâng bước chân cho người lính đây. Lúc đó, lớp tôi như vỡ òa vì tiếng cười vuỉ vẻ, thân thiết. Không chỉ có các bác cựu chiến binh,’tham gia buổi sinh hoạt còn có mấy anh lính trẻ đang học trong trường quân đội. Nhìn các anh cũng rất rắn rỏi như là hiện thân của các thế hệ đi trước. Mấy bạn nam lớp tôi hôm đó bỗng im lặng lạ thường. Thì ra đang mải ngắm bộ quân phục của.mấy anh lính với ánh mắt ngưỡng mộ. Có lẽ các bạn cũng mong một ngày được khóac trên mình màu xanh ấy…