Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Sài Gòn chiều nay lai mưa, cơn mưa chiều bất chợt như muốn xóa nhòa mọi thứ. Giờ tan tầm ai cũng hối hả về với tổ ấm của mình. Tôi chợt nhìn thấy hình ảnh người mẹ đón con đi học về, cây dù như nhỏ bé hơn trong cơn mưa chiều xối xả, người mẹ đã nghiên cây dù cố che cho con khỏi ướt. Hình ảnh đó làm tôi thấy chạnh lòng, bất chợt tôi nhớ mẹ da diết.
Tôi lớn lên ở một thị trấn nhỏ chì có hai mùa mưa và nắng với những cơn mưa bất chợt cũng như Sài Gòn chiều nay. Ngôi nhà nhỏ nằm trong khu vườn vắng lặng, cây cối bao quanh, một chốn bình yên với những tiếng dế kêu ra rả hàng đêm. Tôi không bao giờ quên những buổi tối cúp điện - cái tối ở quê mới thật sự là tối, ngoài trời một màu đen bao phủ, mây chị em tôi ngồi thu mình trên giường sợ hãi bám vào mẹ. Có nhiều đêm khi giật mình thức giấc tôi hoảng hốt gọi: "Mẹ ơi!, mẹ ơi!". Không gian xung quanh tôi như đông cứng lại, tôi chơi vơi như kẻ lạc vào bến bờ xa lắm, lạ lẫm vô cùng... Ngay lúc đó mẹ đến bên tôi kéo lại chăn cho tôi và tôi lập tức thấy một cảm giác thật bình yên..
Tốt nghiệp 12, rời xa gia đình, tôi bước chân lên thành phố học hành mang theo biết bao hoài bão và cả sự lo âu của cha mẹ.Tôi hiểu và cố gắng thật nhiều để không phụ lòng cha mẹ. Mỗi lần tôi được nghỉ về nhà là sau mỗi lần trở lại thành phố với bao hành trang lỉnh kỉnh mà mẹ đã cất công sắp xếp suốt từ đêm hôm trước nào là gạo, trứng, xà bông... Những thứ tưởng chừng rất bình thường ấy nhưng nó chứa đựng bao nhiêu tình cảm của cha mẹ tôi gửi gắm vì cha mẹ tôi nghĩ rằng những thứ tự tay mình làm ra thì sẽ an toàn và bổ dưỡng hơn. Hình ảnh mẹ tôi cẩn thận gói ghém từng cái trứng làm tôi cay xè nơi sống mũi, tôi cố kìm lòng cho mình không khóc và luôn tỏ ra mạnh mẽ cho cha mẹ khỏi lo.
Những ngày đầu sống tự lập nơi thành thị quả thật là một thử thách lớn với tôi, nó khác xa so với nơi tôi đã sống, cuộc sống chốn thành thị luôn ồn ào náo nhiệt và đầy bon chen. Cảm giác cô đơn lúc nào cũng bủa vây lấy con người tôi, không lúc nào tôi nguôi nhớ nhà, nhớ mẹ. Tôi muốn chạy thật nhanh về với mẹ, về với gia đình, về với những bữa cơm gia đình tuy đạm bạc nhưng đầm ấm.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, từ một cô gái tỉnh lẻ ngày nào còn đầy bỡ ngỡ giờ đây tôi đã quen và thích nghi với cuộc sống đô thị luôn hối hả, bận rộn đôi khi làm con người ta quên đi quá khứ. Ra trường, tôi quyết định ở lại thành phố lập nghiệp, xây dựng gia đình và sinh con. Nhịp sống bận rộn hàng ngày đã cuốn, tôi đi, sợi dây tình cảm giữa tôi với gia đình cứ lỏng lẻo, mong manh dần. Và ngày hôm nay khi cơn mưa bất chợt làm tôi thấy chạnh lòng nhớ mẹ da diết, cảm giác đó đã làm trái tim tôi đau nhói. Ngày 8/3 muốn gọi điện cho mẹ muốn nói thật nhiều, muốn chúc thật nhiều nhưng sao không nói lên lời, vẫn những lời dặn dò, thăm hỏi, mẹ cứ nghĩ rằng tôi luôn còn bé dại. Nhưng mẹ có biết không, giờ đây con cũng đã là mẹ nên cũng thấu hiểu được những khó khăn vất vả, những tình cảm bao la của mẹ dành cho con mà không có gì có thể đong đếm được. Tôi nhận ra một chân lí trong cuộc đời mọi thứ đều thay đổi, trừ mẹ.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến Ngày Của Mẹ, tôi muốn nói lên điều tôi luôn cất giấu trong lòng "Mẹ ơi! Con xin lỗi,con yêu mẹ nhiều lắm!". Dẫu cuộc sống có bao nhiêu bộn bề lo toan nhưng mỗi lần nghĩ về mẹ lòng tôi lại cảm thấy bình yên và ấm áp đến lạ lùng. Mẹ là tấm gương về sự tần tảo, tấm lòng bao dung và đức hi sinh cho chồng cho con mà suốt cuộc đời này tôi phải noi theo và học tập.
Cảm ơn tạo hóa đã ban tặng cho tôi người mẹ tuyệt vời, cảm ơn cha mẹ đã sinh thành dưỡng dục con nên người.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |