Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Một lần em mắc lỗi làm mẹ phiền lòng

Giúp mình làm bài văn : Một lần em mắc lỗi làm mẹ phiền lòng hay vào nhé!!!!  Mình sẽ tặng thêm xu nha!!! 
 
4 trả lời
Hỏi chi tiết
351
1
0
Lê Thị Ngọc Ánh
03/10/2021 12:57:57
+5đ tặng
Trong đời, ai mà không từng mắc phải những lỗi lầm nào đó khiến bố mẹ phải phiền lòng, tôi cũng vậy. Nhưng qua lỗi lầm đó, tôi đã nhận ra được một bài học thật đáng giá.
 
Hồi ấy, dù là con gái nhưng tôi lại rất nghịch ngợm. Năm lớp năm, tôi thường tham gia cùng các bạn con trai vào những trò nghịch phá. Một lần, chúng tôi rủ nhau trốn tiết học thể dục để ra ngoài cổng trường mua quà vặt. Nhưng không may, cả nhóm đã bị cô giáo bắt gặp. Cô đã yêu cầu chúng tôi nhanh chóng trở lại lớp. Cuối buổi hôm ấy có giờ sinh hoạt, cô giáo đã nghiêm túc phê bình chúng tôi trước cả lớp. Và cô cũng nói rằng sẽ đến gặp và trao đổi với phụ huynh. Khi đó, vì còn nhỏ nên tôi chỉ cảm thấy sợ hãi. Nhưng trong lòng không hề cảm thấy có lỗi.
 
 
Ngày hôm sau khi cô giáo đến nhà nói chuyện với mẹ xong và ra về. Mẹ đã gọi tôi đến bên và nhắc nhở. Chính vào lúc đó, tôi đã có những thái độ và lời nói không lễ phép với mẹ. Đến khi nhận được lá thư của bố viết cho tôi. Bố đã nghiêm khắc phê bình thái độ đó của tôi. Và kể lại những kỉ niệm khi tôi còn thơ ấu, mẹ đã phải thức suốt đêm để chăm sóc cho tôi ở bệnh viện khi tôi bị ốm. Bức thư của bố khiến tôi vô cùng xúc động và cảm thấy có lỗi. Chiều hôm ấy, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng chạy đến ôm lấy mẹ, xin lỗi mẹ. Nước mắt tôi cứ thế rơi lúc nào chẳng hay. Mẹ cũng khóc và an ủi tôi. Bố vừa đi làm về thấy hai mẹ con ôm nhau khóc thì cũng chạy đến ôm lấy chúng tôi.
 
Sau kỷ niệm lần đó, tôi dường như trưởng thành hơn. Tôi đã biết giúp đỡ bố mẹ những công việc vặt trong gia đình. Cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, chịu khó học tập hơn. Tôi cũng hiểu được rằng, cho dù có thế nào. Bố mẹ cũng luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện. Lỗi lầm dù có to lớn đến đâu, thì đối với bố mẹ cũng có thể tha thứ .

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Nt Manh
03/10/2021 13:04:22
+4đ tặng
Có ai lớn lên mà chưa từng mắc lỗi, chưa từng làm mẹ buồn lòng. Em năm nay đã học lớp sáu và có một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn lòng và đó cũng là lỗi lầm mà em không bao giờ quên được. Từ đó đến nay em luôn tự hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ nói dối mẹ, làm mẹ buồn nữa.
Mẹ của em là một người phụ nữa rất đảm đang, tháo vát. Trong nhà mẹ quán xuyến tất cả mọi việc đâu ra đấy và vì gia đình em có một cửa hàng tạp hóa nên công việc của mẹ khá bận rộn. Nhiều khi mẹ không có thời gian để kiểm tra bài vở của em được mà hầu hết mẹ đều tin vào sự tự giác ở em. Từ trước tới lúc bấy giờ em chưa bao giờ để mẹ phiền lòng về chuyện học tập của em và luôn tự giác chăm chỉ học tập. Mẹ thì bận rộn công việc bán hàng mà bố thì đi làm xa nhà nên em càng thương mẹ hơn, càng tự giác học tập hơn mặc dù đôi lúc cũng thấy chạnh lòng. Tuy nhiên từ khi bắt đầu lên lớp sáu, lớp em có thêm một bạn mới chuyển tới. Cậu ta tên là Đạt và mọi người nói rằng đó là một học sinh cá biệt. Cô giáo chủ nhiệm xếp Đạt ngồi cạnh em vì em học tốt và với mong muốn em sẽ giúp đỡ bạn trong học tập để bạn tiến bộ hơn. Mới đầu thì việc đó không ảnh hưởng gì tới em, em vẫn hoàn thành tốt việc học tập bên cạnh đó có kèm thêm cho Đạt những môn mà cậu ta kém. Khi Đạt chuyển tới lớp em được một tháng thì hai đứa em cũng trở nên thân thiết hơn và em cũng không cảm thấy cậu ta cá biệt hay khó ưa như mọi người nói. Ngoài giờ học thì thi thoảng hai đứa em lại cùng nhau học nhóm, hoặc có khi thì đi chơi cùng nhau. Sau đó Đạt có giới thiệu cho em một trò chơi điện tử tên gọi là Liên minh và được mời vào nhóm chơi trên mạng của Đạt. Mới đầu em cảm thấy nó rất khó hiểu và cũng chẳng thu hút em. Tuy nhiên vài hôm sau khi thấy các bạn nam trong lớp đều đang bàn tán, nói chuyện về game đó trong khi em lại chẳng biết gì về nó và có cảm giác lạc lõng trong những cuộc trò chuyện ấy.
Sau hai lần tới nhà Đạt chơi cùng với sự tò mò em đã bảo Đạt dạy em chơi sau đó là thích. Dần dần những buổi học nhóm, những cuộc nói chuyện về học tập thưa dần và thay vào đó là cùng nhau đi chơi game. Có khi thì ở nhà Đạt, có khi thì ở ngoài quán nét cũng có khi là ở chính nhà em. Mẹ thấy em và Đạt thân nhau và hay đến nhà thì cứ nghĩ hai đứa học bài như lời em nói với mẹ. Lần đầu nói dối mẹ em còn e ngại và lo sợ mẹ phát hiện nhưng lâu nay biết mẹ bận bịu không có thời gian kiểm tra, nhắc nhở nên em cảm thấy yên tâm và tiếp tục nói dối mẹ chuyện học nhóm. Thấm thoát chẳng mấy chốc đã tới kỳ thi học kỳ, lúc nghe cô giáo thông báo thì em mới giật mình phát hiện ra bấy lâu nay mình đã lãng phí rất nhiều thời gian. Khi cô giáo nói với mẹ em về việc nhắc nhở em ôn tập thì mẹ cũng đã hỏi han tình hình học tập và ôn bài của em đến đâu rồi và lần nào em cũng trả lời qua loa rằng đã ôn bài và bảo mẹ cứ yên tâm. Lúc ấy em đã quyết tâm tranh thủ khoảng thời ngắn còn lại để ôn bài nhưng trước lời rủ rê của Đạt thì em lại không kìm lòng được mà tiếp tục chơi, có hôm chơi tới tận đêm khuya mới ngủ. Thế rồi kỳ thi cũng tới và khi làm bài em mới thấy hối hận biết bao nhiêu. Có rất nhiều bài em không sao hiểu nổi và kết quả là không làm được bài. Khi về nhà, trong bữa ăn, mẹ có hỏi em xem có làm được bài không, bảo em nghỉ ngơi không cần phải thức khuya học bài nữa. Mẹ càng nói thì em càng cảm thấy có lỗi với mẹ, cảm thấy ân hận.

Ngay đêm ấy sau khi đã suy nghĩ rất nhiều em đã chạy sang phòng mẹ và nhận lỗi với mẹ về việc bấy lâu nay mình ham chơi và chểnh mảng chuyện học tập. Mẹ mặc dù không trách em mà thậm chí mẹ còn tự trách rằng mẹ quá bận đã lơ là con cái. Em hứa với mẹ và cũng tự hứa với lòng mình rằng từ nay sẽ không bao giờ nói dối mẹ nữa, sẽ chăm ngoan học hành giống như trước kia để mẹ không bao giờ phiền lòng vì em nữa.

1
0
CenaZero♡
03/10/2021 13:05:32
+3đ tặng
Bị điểm kém đối với nhiều người có lẽ chẳng phải là điều gì quá ghê gớm, thế nhưng đối với mỗi học sinh được xếp nhất lớp, thì đó là một sự xấu hổ vô cùng với bạn bè, thầy cô. Thế lên một đứa như tôi đã làm một việc rất hài hước. Lúc đó là thời điểm lớp năm, khi mọi đứa trẻ đều bắt đầu lớn đã có suy nghĩ riêng và cũng nhận thức được tầm quan trọng của sĩ diện . Và bản thân tôi luôn là đứa đứng đầu, lại làm lớp trưởng thế lên mẹ tôi tự hào về tôi lắm, cô chủ nhiệm cũng rất thích nói về tôi khi họp phụ huynh. Rồi có một ngày trong buổi kiểm tra thường xuyên, chẳng biết đầu óc tôi lũ lẫn thế nào lại làm sai hai trên tổng số ba bài, kết quả là tôi được ba điểm, khi phát bài tôi xúc vô cùng. Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên, tôi vội kết bài kiểm tra của mình đi vậy cả buổi học hôm ấy tôi không thể vui vẻ nổi tôi lại nghĩ đến mẹ bà tôi tìm cách dấu bài kiểm tra bởi sợ mẹ sẽ thất vọng và sẽ buồn vì tôi lắm các bạn biết tôi xấu ở đâu không tôi đã dấu nó ở ngăn bàn cùng cặp sách rồi khóa lại chỉ đơn giản vì tôi nghĩ mẹ sẽ không bao giờ lục cặp sách của tôi đâu ai ngờ tôi đã lầm, mẹ đã tìm ra bài kiểm tra của tôi, nhưng mẹ không mắng tôi mà mẹ chị lắc đầu cười nói với tôi:"mẹ chưa thấy đứa nào dốt như mày, ai đời lại đi dấu bài kiểm tra trong cặp sách tưởng mẹ không xem chắc, ít nhất ngày xưa mẹ còn biết thủ tiêu nó đi cơ. Sao mẹ sinh ra mày mày lại chẳng thông minh được mẹ nhưng mẹ gì cả. Tôi đứng hình với câu nói hóm hỉnh của mẹ, bỗng tôi thấy mình ngốc thật vậy đúng là trẻ con thì khó mà nghĩ xa xôi được. Sau đó mẹ nhẹ nhàng nói với tôi mẹ nói nhé, con người lúc nào cũng có sai lầm, thất bại, nhìn xem bố mẹ chồng cà phê đâu phải chưa từng có cây bị chết, nhưng chính từ những cây trên đầu bố mẹ mới rút được kinh nghiệm để chồng thành công cả vườn vườn tốt như bây giờ. Học tập cũng phải vậy, điểm kém là đẻ con phấn đấu và không lơ là trong học tập Đó là tiếng chuông dành cho con, chứ không việc gì phải xấu hổ phải người có bản lĩnh chính là người đứng lên từ thất bại để thành công con ạ 
    Những lời mẹ nói từ lâu ấy, tôi vẫn nhớ mãi đến hôm nay, tôi không biết nó là bài học thứ bao nhiêu của mẹ đây, mẹ chữ nhưng những gì mẹ dạy đều quý giá vô cùng. Vì vậy tôi lại càng yêu mẹ hơn. Tuổi thơ của tôi lại có thêm 1kg ước về lần phạm lỗi môn nghe nhưng đắt giá
1
0
Lê Đức Dũng
03/10/2021 16:33:41
+2đ tặng
Chuyện xảy ra vào một mùa hè cách đây khoảng hai năm. Khi đó mẹ tôi là bác sĩ quân y, suốt ngày bận rộn việc cơ quan và gia đình. Hôm đó, nhìn thấy mẹ đi làm về, tôi chạy ra chào mẹ rồi chạy vội vào góc học tập đê đọc nốt quyên truyện tranh Co-nan. Một lát sau, tôi nghe tiếng mẹ gọi dưới nhà: – Trang ơi, xuống quét nhà hộ mẹ đi con. – Con đang bận mẹ ơi. – Tôi nói, mắt vẫn không rời quyển truyện. Mẹ đột ngột bước vào phòng tôi, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi: – Sao con không quét nhà hộ mẹ mà vẫn ngồi đây đọc truyện? Tôi phụng phịu cất quyển truyện vào ngăn bàn, lê bước xuống nhà, cầm lấy cây chổi vung tứ tung cho xong. Đồ bị rơi xuống đất tôi cũng chẳng thèm nhặt lên. Mặt tôi cau có, giận dữ. Căn phòng khách gọn ghẽ, đẹp đẽ của mẹ dưới bàn tay tôi đã bừa bộn như một bãi chiến trường. Mẹ nhẹ nhàng bảo: – Con nhẹ tay thôi không hư hết đồ đạc bây giờ. Sự bực bội trong tôi chợt bùng lên. Tôi ném cái chổi xuống đất, hét vào mặt mẹ: – Thế con phải làm thế nào. Nếu mẹ không vừa ý thì mẹ tự đi mà dọn lấy. Mẹ sững sờ nhìn tôi, vì đây là lần đầu tiên tôi cãi mẹ, sau mẹ buồn rầu nói: – Nếu con không muốn làm thì thôi, từ giờ mẹ sẽ không nhờ con nữa. Mặc dù biết là mình có lỗi nhưng tôi vẫn chạy lên phòng, khoá cửa lại, ngồi vào bàn. Tôi lấy sách vở ra nhưng không làm nổi một bài nào. Hình ảnh mẹ với đôi mắt ngấn nước luôn hiện ra. Tôi đã hỗn láo với mẹ. Trong bữa cơm buổi tối, bố hỏi vì sao tôi đã hỗn láo với mẹ, tôi không trả lời được. Sự hối hận làm tôi bật khóc. Lỗi của tôi đối với mẹ là không thể chấp nhận được. Tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng không dám. Đêm hôm ấy, mẹ tôi phải đi cấp cứu. Bác sĩ nói mẹ bị cảm nặng và kiệt súc. Nhìn mẹ xanh xao nằm trên giường bệnh, tôi hối hận vô cùng. Phải chăng lúc đó tôi cố giúp mẹ việc nhà thì mẹ đâu đến nỗi? Tôi nắm lấy bàn tay xương xương, gầy gầy của mẹ, nghẹn ngào nói trong nước mắt: "Mẹ ơi, con có lỗi với mẹ, mẹ hãy tha thứ cho con nhé!". Đã hai năm trôi qua nhưng tôi không quên được ngày hôm ấy. Giờ tôi đã là nữ sinh lớp sáu, đã trưởng thành hơn và biết giúp mẹ nhiều việc nhà. Tói tự nhủ với lòng mình, sẽ không bao giờ được phép lặp lại lỗi lầm như thế nữa. Bởi vì, bạn biết không, nếu như chúng ta đối xử không tốt với những người thân yêu ruột thịt của mình, chúng ta sẽ cảm thấy cắn rứt và tội lỗi.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo