Có ai lớn lên mà chưa từng mắc lỗi, chưa từng làm mẹ buồn lòng. Em năm nay đã học lớp sáu và có một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn lòng và đó cũng là lỗi lầm mà em không bao giờ quên được. Từ đó đến nay em luôn tự hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ nói dối mẹ, làm mẹ buồn nữa.
Mẹ của em là một người phụ nữa rất đảm đang, tháo vát. Trong nhà mẹ quán xuyến tất cả mọi việc đâu ra đấy và vì gia đình em có một cửa hàng tạp hóa nên công việc của mẹ khá bận rộn. Nhiều khi mẹ không có thời gian để kiểm tra bài vở của em được mà hầu hết mẹ đều tin vào sự tự giác ở em. Từ trước tới lúc bấy giờ em chưa bao giờ để mẹ phiền lòng về chuyện học tập của em và luôn tự giác chăm chỉ học tập. Mẹ thì bận rộn công việc bán hàng mà bố thì đi làm xa nhà nên em càng thương mẹ hơn, càng tự giác học tập hơn mặc dù đôi lúc cũng thấy chạnh lòng. Tuy nhiên từ khi bắt đầu lên lớp sáu, lớp em có thêm một bạn mới chuyển tới. Cậu ta tên là Đạt và mọi người nói rằng đó là một học sinh cá biệt. Cô giáo chủ nhiệm xếp Đạt ngồi cạnh em vì em học tốt và với mong muốn em sẽ giúp đỡ bạn trong học tập để bạn tiến bộ hơn. Mới đầu thì việc đó không ảnh hưởng gì tới em, em vẫn hoàn thành tốt việc học tập bên cạnh đó có kèm thêm cho Đạt những môn mà cậu ta kém. Khi Đạt chuyển tới lớp em được một tháng thì hai đứa em cũng trở nên thân thiết hơn và em cũng không cảm thấy cậu ta cá biệt hay khó ưa như mọi người nói. Ngoài giờ học thì thi thoảng hai đứa em lại cùng nhau học nhóm, hoặc có khi thì đi chơi cùng nhau. Sau đó Đạt có giới thiệu cho em một trò chơi điện tử tên gọi là Liên minh và được mời vào nhóm chơi trên mạng của Đạt. Mới đầu em cảm thấy nó rất khó hiểu và cũng chẳng thu hút em. Tuy nhiên vài hôm sau khi thấy các bạn nam trong lớp đều đang bàn tán, nói chuyện về game đó trong khi em lại chẳng biết gì về nó và có cảm giác lạc lõng trong những cuộc trò chuyện ấy.
Sau hai lần tới nhà Đạt chơi cùng với sự tò mò em đã bảo Đạt dạy em chơi sau đó là thích. Dần dần những buổi học nhóm, những cuộc nói chuyện về học tập thưa dần và thay vào đó là cùng nhau đi chơi game. Có khi thì ở nhà Đạt, có khi thì ở ngoài quán nét cũng có khi là ở chính nhà em. Mẹ thấy em và Đạt thân nhau và hay đến nhà thì cứ nghĩ hai đứa học bài như lời em nói với mẹ. Lần đầu nói dối mẹ em còn e ngại và lo sợ mẹ phát hiện nhưng lâu nay biết mẹ bận bịu không có thời gian kiểm tra, nhắc nhở nên em cảm thấy yên tâm và tiếp tục nói dối mẹ chuyện học nhóm. Thấm thoát chẳng mấy chốc đã tới kỳ thi học kỳ, lúc nghe cô giáo thông báo thì em mới giật mình phát hiện ra bấy lâu nay mình đã lãng phí rất nhiều thời gian. Khi cô giáo nói với mẹ em về việc nhắc nhở em ôn tập thì mẹ cũng đã hỏi han tình hình học tập và ôn bài của em đến đâu rồi và lần nào em cũng trả lời qua loa rằng đã ôn bài và bảo mẹ cứ yên tâm. Lúc ấy em đã quyết tâm tranh thủ khoảng thời ngắn còn lại để ôn bài nhưng trước lời rủ rê của Đạt thì em lại không kìm lòng được mà tiếp tục chơi, có hôm chơi tới tận đêm khuya mới ngủ. Thế rồi kỳ thi cũng tới và khi làm bài em mới thấy hối hận biết bao nhiêu. Có rất nhiều bài em không sao hiểu nổi và kết quả là không làm được bài. Khi về nhà, trong bữa ăn, mẹ có hỏi em xem có làm được bài không, bảo em nghỉ ngơi không cần phải thức khuya học bài nữa. Mẹ càng nói thì em càng cảm thấy có lỗi với mẹ, cảm thấy ân hận.
Ngay đêm ấy sau khi đã suy nghĩ rất nhiều em đã chạy sang phòng mẹ và nhận lỗi với mẹ về việc bấy lâu nay mình ham chơi và chểnh mảng chuyện học tập. Mẹ mặc dù không trách em mà thậm chí mẹ còn tự trách rằng mẹ quá bận đã lơ là con cái. Em hứa với mẹ và cũng tự hứa với lòng mình rằng từ nay sẽ không bao giờ nói dối mẹ nữa, sẽ chăm ngoan học hành giống như trước kia để mẹ không bao giờ phiền lòng vì em nữa.