Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Cha Trọng Thủy đã chiến thắng và chiếm được đất đai đúng như dự định. Nhưng lúc này khi không còn vợ bên cạnh nữa, Trọng Thủy mới nhận ra nàng thật quan trọng với mình. Nằm trong căn phòng vắng vẻ, quạnh hưu, Trọng Thủy lại nhớ đến Mị Nương – một người con gái xinh đẹp, hiền dịu, nết na lại hết lòng yêu thương chồng. Vậy mà Trọng Thủy lại nỡ lòng lừa dối nàng để chiếm đoạt chiếc nỏ thần cho cha.
Chàng khóc. Những giọt nước mắt lã chã rơi. Chàng đấm mạnh tay vào tường làm tay rỉ máu. Có lẽ Trọng Thủy đang ân hận lắm. Chàng đứng bên cửa sổ – nơi mà Mị Nương, vợ chàng vẫn thường hay đứng ngắm bình minh mỗi khi thức giấc. Chàng dằn vặt bản thân, đau khổ tột cùng. Và rồi, trong đêm trăng thanh gió mát ấy, chàng lặng lẽ đến bên giếng loa thành, ngửa cổ lên trời mà than:
– Trọng Thủy ta vì chữ hiếu với cha đã phụ lòng vợ. Vì ta mà nàng phải chết. Nay ta hối hận vô cùng. Ta nguyện dùng tính mạng này để đền bù tội lỗi của mình. Xin trời đất chứng giám.
Nói xong, chàng gieo mình xuống nước.
Long Vương thấy Mị Nương là người con gái hiền dịu nết na, lại vì chữ tình chữ hiếu mà chết oan uổng, xuống đến thủy cung rồi nàng vẫn ngày đêm mong nhớ chồng. Được dịp Trọng Thủy lấy mạng đền tội, Long Vương thương tình bèn cho chàng vào cung gặp Mị Nương.
Vừa gặp vợ, Trọng Thủy đã vội vàng quỳ gối dưới chân nàng mà xin lỗi:
– Mị Nương, ta xin lỗi. Do ta đã lừa dối nàng, nay ta nguyện lấy thân này để đền tội với nàng, chỉ mong nàng được sống lại. Ta thật tồi tệ.
Mị Nương ôm chầm lấy Trọng Thủy mà khóc:
– Trọng Thủy, sao chàng lại đến được đây. Thiếp hiểu chàng vì cha, vì chữ hiếu mới phải làm vậy.
– Không. Lẽ ra ta phải ngăn cản cha không được làm như thế. Nhưng ta lại tiếp tay cho cha, còn lừa dối nàng để chiếm đoạt lấy nỏ thần, khiến cha nàng phải thua thảm hại, gây nên cái chết oan ức cho nàng.
– Trọng Thủy, thiếp không thể quay trở về được nữa. Chàng hãy quay về đi.
– Không, ta không về. Ta đã nguyện lấy tính mạng mình để đổi lấy mạng nàng. Nàng hãy quay về đi.
Hai người đang khóc lóc thì Long Vương đến bảo:
– Cả hai người đều không thể quay về được nữa. Mị Châu chết oan nhưng tâm nàng trong sạch, lương thiện. Còn ngươi, Trọng Thủy, đã phạm tội lừa dối gây nên cái chết cho Mị Nương, sẽ bị đày xuống địa ngục, chịu tội trong giàn lửa một nghìn năm mới được đầu thai.
Nghe vậy, Mị Nương vội vàng quỳ xuống van xin Long Hải:
– Xin Ngài hãy đưa Trọng Thủy về. Vì chữ hiếu nên chàng mới phải làm vậy. Hãy để thiếp chịu tội thay chàng.
Long Vương vẫn kiên quyết:
– Luật lệ đã định, không thể làm khác.
– Vậy xin Ngài hãy cho thiếp đi cùng chàng – Mị Nương vẫn tiếp tục van xin.
– Không được. Chốn địa ngục lửa thiêu cực khổ vô cùng, chỉ dành cho kẻ có tội. Còn nàng, ta đã phân công nàng cai quản khu vực phía bắc của thủy cung này.
– Xin ngài. Thiếp đã thề nguyền sống chết cùng Trọng Thủy. Giờ Trọng Thủy cũng đã vì thiếp mà chẳng tiếc mạng mình. Thiếp không thể để chàng phải rơi vào chốn địa ngục cho lửa thiêu cháy thân chàng. Xin Ngài hãy cứu giúp. Hơn nữa, Trọng Thủy cũng đã biết lỗi, biết nhận lỗi, xin Ngài xem xét nương tay.
Long Vương quay lại nhìn Trọng Thủy nói:
– Ta biết Trọng Thủy đã hối lỗi nhưng luật lệ là luật lệ không thể làm trái lại được.
Lúc này Mị Nương lấy ra một viên ngọc, nàng đưa cho Long Vương:
– Vậy, thiếp xin trả lại Ngài viên ngọc này, thiếp xin đổi nó lấy một điều ước đúng như lời Ngài đã hứa khi tặng nó cho thiếp. Giờ là lúc thiếp cần dùng đến.
Long Vương nhìn viên ngọc ấp úng nói:
– Mị Châu, nàng định…
Chưa để Long Vương nói hết lời. Mị Châu đã quỳ xuống van xin:
– Trọng Thủy vào địa ngục, thiếp chẳng thể nào sống yên ổn khi trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến hình ảnh của chàng đang đau đớn quằn quại trong lò lửa thiêu. Nay thiếp xin đổi viên ngọc này lấy một điều ước. Thiếp ước Trọng Thủy được sống lại và tiếp tục sứ mệnh của mình.
Trọng Thủy vội vàng quỳ xuống bên cạnh nàng mà thưa với Long Vương:
– Không được, xin Long Vương hãy để nàng quay trở về. Ta đã có lỗi với nàng, giờ ta phải chịu hình phạt của mình là điều thích đáng. Còn nàng vì bị chính người chồng mình luôn yêu thương lừa dối mình mà phải chết một cách oan ức, nay ta đã dùng mạng mình để đổi lấy mạng nàng, xin Ngài hãy để nàng được sống lại.
Mị Châu thấy Trọng Thủy nói vậy lại càng khóc nhiều hơn. Nàng vẫn tha thiết khẩn cầu van xin Long Vương cho Trọng Thủy được sống. Cuối cùng, Long Vương đành đưa ra quyết định:
– Hai người không phải cầu xin ta nữa. Luật lệ không thể làm trái lại được. Giờ ta quyết định thế này. Trọng Thủy hãy mang lấy viên ngọc trong người, khi vào lò lửa ngươi sẽ không cảm thấy nóng nữa. Còn Mị Châu hãy ở lại đây, cai quản phía bắc cho ta. Trọng Thủy hết hạn chịu phạt sẽ được quay trở lại đây đón nàng.
Mị Châu mừng quá, ôm chặt lấy Trọng Thủy. Hai người ôm nhau khóc khiến ai cũng cảm động. Họ cảm ơn Long Vương rối rít rồi tạm chia tay nhau để Trọng Thủy chịu hình phạt của mình.
Long Vương lại càng cảm mến Mị Châu vì tấm lòng vị tha bao dung và thủy chung của nàng. Long Vương hứa sẽ cho Trọng Thủy được quay trở lại đón nàng sau khi chàng hết hạn chịu phạt.
( xem thử chị ơi )
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |