Trong tận sau đáy lòng mỗi con người, gia đình vẫn luôn là nơi ấm áp nhất, nơi mà những con người máu mủ, ruột thịt vẫn luôn đợi ta trở về, dang vòng tay che chở để ta buông xuống hết mọi đau khổ, suy nghĩ, để mỉm cười hạnh phúc, để tìm lại được cảm giác được yêu thương. Hai tiếng gia đình có thể cho ta sự tin tưởng, sự hạnh phúc đong đầy. Cho dù là một người mang trong mình đầy tri thức cũng sẽ không bao giờ có thể viết ra hết tình cảm của họ đối với những người thân của mình, dù là một nhà toán học thiên tài cũng không thể tính ra chỉ số quan trọng của gia đình với họ, họ chỉ biết rằng mình có một gia đình- nơi cho họ biết được gì là hạnh phúc, ấm áp tình người. Ai cũng cần có một gia đình, cho dù không có ba vẫn có mẹ, không mẹ vẫn ba, không ba mẹ vẫn ông với bà, anh chị em ruột thịt. Có đôi lúc gia đình vẫn có con nuôi, con nhặt. Nhừng đừng vì nó mà biến gia đình thành nơi chiến loạn tình chị em, tranh giành thành tích, hãy biến nó thành một nơi để học cách yêu thương những kẻ khác mình. Thật dễ dàng để yêu thương những kẻ giống mình, nhưng hãy thử yêu thương một người xa lạ, không miệt thị một người mới được nhận nuôi,... Hãy biến gia đình thành nơi thật sự chúng ta muốn về mỗi khi té ngã trên đường đời vạn dặm.