Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Có phải trong cuộc sống mọi khoảng trống đều cần phải lấp đầy

5 trả lời
Hỏi chi tiết
9.432
10
3
Lưu Ly
02/03/2018 18:01:08
Những khoảng trống không phải để lấp đầy (st)
Dường như chưa có ai đi qua thời niên thiếu mà ko từng trải qua cảm giác đó.Cô độc.Đó là những lúc bạn cảm thấy tâm hồn cô quạnh ngay giữa chốn đông người ,đang quây quần bên người thân mà vẫn thấy riêng mình xa cách ,đang cùng bạn bè vui đùa mà vẫn thầm tự nhủ:"Nào có ai hiểu lòng ta"
Cô độc.Đó là khi thấy tâm sự ngổn ngang trong lòng mà ko biết tỏ cùng ai,kể cả cha mẹ hay người bạn thân thiết nhất.Là khi ta thấy mình như bị bỏ lại đằng sau trong 1 thế giới đang rộng ra mãi.Là khi ta thấy tràn ngập trong tâm hồn mình 1 nỗi buồn dai dẳng ko tên.Và rất nhìu khi ,chỉ là nỗi bùn vô cớ.
Cô độc là 1 tâm trạng đáng sợ.Có người trốn chạy sự cô độc bằng cách....ngủ vùi.Có người cố lấp đầy nó bằng niềm vui ồn ào ở vũ truờng hay những trò games,có người gặm nhấm nó bằng nuớc mắt .Có người thăng hoa vào nghệ thuật.Nhưng cũng có người bị nó bủa vây ko lối thoát,để rồi tìm đến cái chết chỉ vì cảm thấy quá cô đơn.Ít hay nhìu,khi rơi vào sự cô độc ,chúng ta đều cảm thấy tâm hồn mình chỉ còn là 1 khoảng không đáng sợ,và ta tự hỏi: "Phải làm sao để lấp đầy khoảng trống này đây?"
Nhưng bạn bít ko???Những khoảng trống đó ko phải để lấp đầy.
Bản chất của con người vốn là sự cô đơn.Đó là sự thật.Tất cả mọi người đều có lúc cảm thấy cô độc.Cả những nguời cởi mở,vui tính nhất,hay những người đang chìm đắm trong hạnh phúc vô biên,vẫn lun có nhưng khoảnh khắc ko bít chia sẻ cùng ai.Những khoảng trống mà ở đó chỉ mình ta đối diện với chính ta.Ko phải vì chia tay 1 người bạn,hay mất đi 1 nguời thân,hay khi 1 mối tình tan vỡ thì nó mới xuất hiện.Khoảng trống đã có sẵn ở đó rồi.Luôn luôn ở đó,trong mọi con người.
Tôi sẽ dọc cho bạn nghe bài thơ haiku:
Những lỗ trống trong củ sen
Khi ta ăn
Ăn luôn cả nó
Bạn thấy chăng???Những lỗ trống là 1 phần của củ sen,cũng như sự cô độc là 1 phần của đời sống.Vì vậy,hãy nhìn thẳng vào nó.Đừng ngại nói:" Tôi đang bùn.Tôi cảm thấy cô độc" nếu bạn muốn đc chia sẽ.Nhưng đừng ngại nói"Hãy để tôi 1 mình lúc này" nếu bạn thực sự muốn vậy.Đừng ngại vì đó là điều bình thuờng.Tất cả mọi người trên thế gian này đều thế.Chỉ khác nhau ở 1 điều: cách chúng ta đối xử với nó.Nỗi cô đơn tạo thành những khoảng trống.bạn càng muốn trốn chạy thì nó càng bám đuổi.Bạn càng muốn vùi lấp thì nó càng dễ dàng quay lại vùi lấp chính bạn.Điều chúng ta nên làm là đừng tìm cách lấp đầy những khoảng trống ấy,nhưng cũng đừng để nó vùi lấp chúng ta.Chúng ta chỉ đơn giản nhận ra sự hiện hữu của nóvà bình tĩnh đối diện.
Người ta gọi tuổi mói lớn là "tuổi biết buồn "."Biết buồn" tức là đã chạm ngõ cuộc đời rồi.Biết buồn tức là khi nhận ra sự hiện hữu của khoảng trống tâm hồn.Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc.khi đó,hãy dành cho sự cô độc 1 khoảng riêng,hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó,như 1 căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn.Mỗi lần vào căn phòng đó,dù tự nguyện hay bị xô đẩy,thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh,tranh thủ nhữg khoảnh khắc đó để khám phá bạn thân trong sự tĩnh lặng .Để rồi sau đó,bạn bình thản bứoc ra,khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thuờng ngày vốn lắm nỗi bùn nhưng cũng ko bao giờ thiếu niềm vui.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
6
1
NGUYỄN THỊ THU HẰNG
02/03/2018 18:01:11
Có những người ngày thường vẫn là một bộ mặt nói cười hỉ hả, tếu táo cười cợt. Ấy thế mà đùng một cái nói buồn là buồn được ngay. Lại còn không hiểu buồn vì cớ gì, chỉ cảm thấy bản thân mệt mỏi quá, chỉ muốn đóng cửa lại ngồi một mình, điện thoại cũng chẳng thiết, cũng chẳng còn muốn nói chuyện với ai.
Thật ra người ta vẫn nói rằng, càng những người hay cười lại càng chất chứa nhiều tâm sự. Cười như thế chỉ là do cứng đầu cứng cổ không muốn cho ai thấy mình đang khổ sở mà thôi.
Là con người thì tất lẽ dĩ ngẫu đều có hỉ nộ ái ố, mà đặc biệt là tuổi mới lớn. Có ai đi qua thời niên thiếu là không từng thấy buồn, thấy cô độc? Cô độc, đó là khi đi giữa dòng người đông đúc mà chẳng kiếm nổi một ai thấu hiểu lòng mình. Là khi ta bỗng thấy lạc lõng giữa một thế giới đang rộng ra mãi. Bởi vì.... điều đáng sợ nhất không phải chỉ còn lại một mình, mà là khi đứng giữa đám đông nhưng vẫn thấy mình cô độc!
Ta luôn tự hỏi "Làm cách nào để lấp đầy khoảng trống ấy?". Nhưng, có những khoảng trống không phải để lấp đầy... Bởi nó giống như miệng hố giữa bão cát, càng cố lấp đầy ta lại càng bị nó cuốn vào, lún sâu trong đó không cách nào thoát ra được. Chỉ có cách lựa chọn đối mặt. Lúc ấy, đừng ngại nói với mọi người rằng bạn chỉ muốn ở một mình thôi, cũng đừng sợ cảm giác cô độc mà vội dấn mình vào những chốn ồn ào đầy cám dỗ. Có đôi khi chỉ còn một mình cũng tốt, ngồi bó gối ngẫm nghĩ lại tất cả, hoặc chẳng cần thiết phải nghĩ ngợi điều gì, chỉ ngồi đó để lòng mình thư thả, cứ tạm buông bỏ lại sau lưng mọi thứ, tận hưởng khoảng lặng hiếm hoi này...
Nếu ở thành phố chật chội quá, hãy tìm đến một nơi nào ta có thể phóng dài tầm mắt nhìn ra cảnh trời biếc xa xa mãi. Có lẽ thành thị với cốt thép xi măng, đưa mắt đi đâu cũng chỉ dội lại những mảng tường lạnh lẽo cũng khiến ta quá đỗi mệt mỏi. Xách ba lô lên và tìm đến một nơi có đồng cỏ, có trời có biển, đứng giữa trời đất mà hít căng đầy một hơi, để mùi của đất của trời lấp đầy mọi khoảng trống, thấm vào từng lỗ chân lông mát lạnh...sẽ thấy thật thoải mái, thật thư thả!
Người đủ bản lĩnh không phải không biết buồn, mà là biết cách vượt qua nỗi buồn ấy. Cứ đứng đó và hét to một tiếng "TÔI SẼ LÀM ĐƯỢC", trút hết mọi nỗi buồn phiền, rồi thoải mái quay lại cuộc sống thường nhật, sốc lại tinh thần để cố gắng hết mình, khẳng định bản thân giữa cuộc đời.
Có gì đâu mà không làm được. Có lỗi thì nhận lỗi, sai lầm thì sửa lại, nợ môn thì trả. Đó mới chính là tuổi trẻ!!!
3
4
Nguyễn Thành Trương
02/03/2018 18:51:46
Có hai từ thường lặp đi lặp lại trong entry của nhiều bạn trẻ, là buồn và cô độc.
Dường như chưa có ai đi qua thời niên thiếu mà không từng trải qua cảm giác đó.
Cô độc. Đó là những lúc bạn cảm thấy tâm hồn cô quạnh ngay giữa chốn đông người, đang quây quần bên người thân mà vẫn thấy riêng mình xa cách, đang cùng bạn bè vui đùa mà vẫn thầm tự nhủ: "Nào có ai hiểu lòng ta".
Cô độc. Đó là khi tâm sự ngổn ngang trong lòng mà không biết tỏ cùng ai, kể cả cha mẹ hay người bạn thân thiết nhất. Là khi ta thấy như mình bị bỏ lại đằng sau trong một thế giới đang rộng ra mãi. Là khi ta thấy tràn ngập trong tâm hồn mình một nỗi buồn dai dẳng không tên. Và rất nhiều khi, chỉ là nỗi buồn vô cớ.
Cô độc là một tâm trạng đáng sợ. Có người trốn chay sự cô độc bằng cách...ngủ vùi. Có người cố lấp nó bằng niềm vui ồn ào ở vũ trường hay trong những trò games, có người gặm nhấm nó bằng nước mắt. Có người thăng hoa vào nghệ thuật. Nhưng cũng có người bị nó bủa vây ko lối thoát, để rồi tìm đến cái chết chỉ vì cảm thấy quá cô đơn.
Ít hay nhiều, khi rơi vào sự cô độc, chúng ta đều cảm thấy tâm hồn mình chỉ còn là một khoảng không đáng sợ, và ta tự hỏi: "Phải làm sao để lấp đầy khoảng trống này đây?"
Nhưng, bạn biết không, những khoảng trống đó không phải để lấp đầy...
Bản chất con người vốn cô đơn. Đó là sự thật. Tất cả mọi người đều có lúc cảm thấy cô độc. Cả những người cởi mở, vui tính nhất hay những người đang chìm đắm trong hạnh phúc vô biên, vẫn luôn có những khoảnh khắc không thể chia sẽ cùng ai. Những khoảng trống mà ở đó chỉ mình ta đối diện với chính ta. Không phải vì chia tay một người bạn, hay mất đi một người thân, hay khi một mối tình tan vỡ thì nó mới xuất hiện. Khoảng trống đã có sẵn ở đó rồi. Luôn luôn ở đó, trong mọi con người.
Tôi sẽ đọc cho bạn nghe bài thơ Haiku này:
"Những lỗ trống trong củ sen
Khi ta ăn
Ăn luôn cả nó"
Bạn thấy chăng? Những lỗ trống là một phần của củ sen, cũng như sự cô độc là một phần của đời sống. Vì vậy, hãy nhìn thẳng vào nó. Đừng ngại nói: "Tôi đang buồn. Tôi cảm thấy cô độc" nếu bạn muốn được chia sẻ. Nhưng cũng đừng ngại nói: "Hãy để tôi một mình lúc này" nếu bạn thực sự muốn như vậy. Đừng ngại vì đó là điều bình thường.
Tất cả mọi người trên thế gian này đều thế. Chỉ khác nhau ở một điều: cách chúng ta đối xử với nó. Nỗi cô đơn tạo thành những khoảng trống, bạn càng muốn trốn chạy thì nó càng muốn bám đuổi. Bạn càng muốn vùi lấp nó thì nó càng dễ quay lại vùi lấp chính bạn. Điều chúng ta nên làm là đừng tìm cách lấp đầy khoảng trống ấy, nhưng cũng đừng để nó lấp đầy chúng ta. Chúng ta chỉ đơn giản nhận ra sự hiện hữu của nó, và bình tĩnh đối diện với nó.
Người ta gọi tuổi mới lớn là:"tuổi biết buồn", "biết buồn" tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc.
Khi đó hãy dành sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh, tranh thủ khoảnh khắc đó để khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng. Để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm những nỗi buồn nhưng cũng không bao giờ thiếu niềm vui...
5
1
Quỳnh Anh Đỗ
02/03/2018 19:24:03
Trong cuộc sống, không phải khoảng trống nào cũng cần phải lấp đầy... Đã không ít lần tôi tự hỏi cảm xúc của mình bây giờ trôi về đâu mà tôi không thể trải lòng mình nhiều hơn trên từng trang viết.
Đã không ít lần tôi bắt gặp những con người tôi quen, tôi thân, tôi yêu và thậm chí là cả bóng dáng của chính mình ở đó. Nơi mà tôi chợt nhận ra có một thứ nằm ở môt nửa trái tim, đối lập với niềm vui, hạnh phúc…
Và có một thứ nhiều bằng phần dư của hạnh phúc…
Người ta gọi đó là CÔ ĐƠN.
“Dường như chưa có ai đi qua thời niên thiếu mà không trải qua cảm giác đó. Cô độc. Đó là những khoảnh khắc bạn cảm thấy cô quạnh ngay giữa chốn đông người, đang quay quần bên bạn bè vui đùa mà vẫn âm thầm tự nhủ: “Nào có ai hiểu lòng ta?!”
…Cô độc. Đó là khi tâm sự ngổn ngang trong lòng mà không biết tỏ cùng ai, kể cả cha mẹ hay người bạn thân thiết nhất. Là khi ta chợt thấy mình bị bỏ lại đằng sau, lạc lõng trong một thế giới đang rộng ra mãi. Là khi ta thấy tràn ngập trong tâm hồn mình một nỗi buồn dai dẳng không tên. Và rất nhiều khi chỉ là nỗi buồn vô cớ!
Cô độc là một tâm trạng đáng sợ. Có người trốn chạy sự cô độc bằng cách… ngủ vùi. Có người cố lấp nó bằng niềm vui ồn ào ở vũ trường hay trong những trò games. Có người gặm nhấm nó bằng nước mắt. Có người cố nuốt chửng nỗi cô độc cố hữu bằng việc mang thời gian của bản thân ném vào công việc hằng ngày. Có người lãng quên nó bằng sự thăng hoa trong nghệ thuật. Nhưng cũng có người bị nó bủa vây không lối thoát để rồi họ tìm đến cái chết chỉ vì quá cô đơn. Ít hay nhiều, khi rơi vào sự cô độc, chúng ta đều cảm thấy tâm hồn mình chỉ là một khoảng không đáng sợ. Và ta tự hỏi: “Phải làm thế nào để lấp đầy những khoảng trống này đây?”
Bản chất của con người vốn cô đơn. Đó là sự thật. Tất cả moi người đều có lúc cảm thấy cô độc. Cả những người cởi mở, vui tính nhất hay những người đang chìm đắm trong hạnh phúc vô biên, vẫn luôn có những khoảnh khắc không thể chia sẻ cùng ai. Những khoảng trống mà ở đó chỉ mình ta đối diện với chính ta. Không phải vì chia tay một người bạn, từ chối một người yêu thương ta, mất đi một người thân, thất bại trong công việc và học tập, mỏi mệt trong quá trình đeo đuổi mục tiêu tương lai hay khi một mối tình tan vỡ thì nó mới xuất hiện. Khoảng trống đã có sẵn ở đó rồi. Luôn luôn ở đó, trong mọi con người.
Tôi sẽ đọc cho bạn nghe bài thơ haiku này:
“Những lỗ trống trong củ sen
Khi ta ăn
Ăn luôn cả nó.”
Bạn thấy chăng? Những lỗ trống là một phần của củ sen cũng như cô độc là một phần của đời sống. Vì vậy, hãy nhìn thẳng vào nó. Đừng ngại nói: “Tôi đang buồn. Tôi cảm thấy cô độc” nếu bạn muốn được chia sẻ. Nhưng cũng đừng ngại nói: “Hãy để tôi một mình lúc này” nếu bạn thực sự muốn như vậy. Bởi lẽ, nỗi cô đơn tạo thành những khoảng trống tâm hồn, bạn càng muốn trốn chạy thì nó càng bám đuổi. Bạn càng muốn vùi lấp nó thì nó càng dễ quay lại vùi lấp bạn. Điều chúng ta nên làm là đừng tìm cách lấp đầy khoảng trống ấy, nhưng cũng đừng để nó lấp đầy chúng ta. Chúng ta chỉ đơn giản nhận ra sự hiện hữu của nó và bình tĩnh đối diện với nó.
…Người ta gọi tuổi mới lớn là: “tuổi biết buồn”. “Biết buồn” tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó hãy dành sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh, tranh thủ khoảnh khắc đó để khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng. Để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm những nỗi buồn nhưng cũng ko bao giờ thiếu niềm vui…”
Hãy chấp nhận sự cô đơn và đừng bao giờ để sự cô độc nhấn chìm cảm xúc trong bạn. Bởi lẽ sự cô đơn có thể sớm mất đi, nhưng sự cô độc sẽ hằn sâu và còn mãi…
Tôi sẽ không làm ngơ nếu như một ngày kia có ai đó nói với tôi rằng họ đang cô đơn. Vì tôi cho rằng đó là lúc họ cần tôi hơn bao giờ hết. Và tôi cũng mong một điều ngược lại. Thế là đủ! Tôi chỉ lo sợ một điều:
Khi họ nhìn sâu vào trong ánh mắt tôi, họ nhận ra bóng hình của họ.
Khi tôi nhìn sâu vào trong ánh mắt họ, tôi không thể nhìn thấy hình bóng của tôi.
Và lúc ấy,
Tôi không cô đơn.
Tôi cô độc.
0
3
NoName.398021
06/01/2019 20:14:22
có những khoảng trống cần đc lấp đầy và có cả những khoảng trống ko phải để lấp đầy
Như vậy có đúng ko ạ

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư