Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể cho người thân nghe việc làm của thầy cô giáo hoặc bạn bè của em ở trường khiến em nhớ mãi

Giup minh voi . Minh can gap . PLEASE!!! 
4 trả lời
Hỏi chi tiết
4.681
6
0
NGUYỄN THỊ THU HẰNG
12/09/2017 10:33:37
DÀN BÀI SƠ LƯỢC
1. Mở bài
Giới thiệu một kỉ niệm với thầy (cô) và ý nghĩa của nó đối với bản thân em.

2. Thân bài
- Tự giới thiệu về mình và quan hệ với thầy.
- Tình huống xảy ra sự việc đã trở thành kỉ niệm.
- Diễn biến sự việc.

3. Kết bài
Ý nghĩ của em về sự việc xảy ra.

DÀN BÀI CHI TIẾT
a) Mở bài
Giới thiệu kỉ niệm với thầy chủ nhiệm lớp 5. Ý nghĩa của nó: giúp em hiểu mình, hiểu thầy.

b) Thân bài
Tự giới thiệu về mình và quan hệ với thầy.
+ Em học lớp 5, học sinh nghịch ngợm.
+ Thầy chủ nhiệm theo dõi em, em tỏ ý không thích thầy.
Tình huống xảy ra sự việc:
+ Lớp em đi trồng cây trên một bãi ven sông.
+ Nội qui cấm ra tắm giữa sông. Em rủ bạn ra tắm giữa sông và bị cuốn trôi.
Thầy cứu:
+ Các bạn hô hoán.
+ Thầy bơi ra cứu.
+ Em được cứu nhưng thầy bị ốm.

c) Kết bài
- Em nhận ra sự nghịch ngợm của mình.
- Em hiểu thầy, kính trọng thầy.
- Em nhớ mãi tinh thần dũng cảm, yêu thương trò của thầy.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
10
4
NGUYỄN THỊ THU HẰNG
12/09/2017 10:33:51
Em có một kỉ niệm sâu sắc với thầy Thanh, chủ nhiệm của em hồi lớp 5. Em không bao giờ quên kỉ niệm ấy, nó nhắc em tình thầy nghĩa bạn, những tình cảm tốt đẹp đẽ của tuổi thơ.

Hồi ấy em là một học sinh nghịch ngợm, ít vâng lời thầy. Chẳng hạn, giờ ra chơi, em đem vở bạn này bỏ vào cặp bạn kia. Trong một lần đi xem văn nghệ ở trường, em giấu dép của một cô giáo. Nhà trường cấm đốt pháo trong trường (dạo ấy nhà nước chưa cấm pháo) thì trong cặp em vào mấy tháng Tết lúc nào cũng có đủ các loại pháo. Thỉnh thoáng em ném vào chỗ bất ngờ, làm mọi người giật mình. Vì những việc ấy mà thầy chủ nhiệm lớp em, thầy Thanh thường gặp em, nhắc em, thậm chí phê bình, nêu tên em, gặp cả bố mẹ em để lưu ý. Em cảm thấy như thầy thành kiến với em, luôn để mắt tới em, khiến em không thoải mái.

Nhưng một lần lớp em được phân công đi trồng cây ở bãi ven sông xa thành phố, nơi có dòng sông sâu chảy xiết. Thầy chủ nhiệm nhắc nhở cả lớp: Chỉ được xuống bến rửa chân tay, chứ không được bơi lội, giữa dòng nguy hiểm.

Hôm ấy, trồng cây buổi sáng xong, em xuống bến rửa chân tay. Nhìn dòng nước trôi, em sinh ra tò mò. Trời lại nóng. Em nghĩ tắm ven bờ chắc không sao, phải thử một cái mới được. Trưa ấy, khi mọi người nằm, ngồi dưới mấy gốc cây nghỉ ngơi, em lặng lẽ rủ một bạn ra bờ sông. Bạn ấy không dám. Em bảo: "Sợ à? Nhìn tớ đây!". Rồi bị kích thích bởi sự hăng hái của chính mình, em bắt đầu cởi áo xuống nước. Lúc đầu ở ven bờ nước không chảy xiết, không sao. Nhưng lòng sông dốc. Em bất ngờ trượt chân và lập tức bị cuốn ra xa, càng vùng vẫy, càng xa bờ. Bạn em vội kêu to: "Có người chết đuối! Có người chết đuối!". Còn em, mới bơi được một lúc đã thấy đuối sức, vừa hoảng sợ, vừa chới với, cảm thấy mình chìm dần... Sau đó, các bạn em kể lại. Khi nghe tiếng kêu, thầy Thanh vội chạy tới. Chung quanh vắng ngắt không có đò giang gì, chỉ thấy em đang chới với giữa dòng nước. Thầy vội vàng lao ra, bơi về phía em. Thầy khéo léo túm tóc em rồi dìu vào. Nước trôi nhanh quá. Phải cách bến mấy trăm mét mới đưa em vào bờ được. Thầy nhanh chóng dốc ngược em cho nước thoát ra rồi làm hô hấp cho em thở đều. Mọi người lúc ấy xúm đến và đưa em lên bờ.

Mọi người nói. May là thầy Thanh là một người thích thể thao, biết bơi lội. Nếu không thì việc làm vô kỉ luật ấy của em đã gây ra hậu quả to lớn.

Sau lần ấy, nhà trường đã phê bình và nhắc nhở em. Nhưng em thấy việc nhắc tên ấy lại quá nhẹ nhàng. Lỗi của em đáng phải xử nặng hơn mới phải. Nhất là sau đợt ấy, thầy Thanh lại phải ốm một thời gian.

Đã mấy năm trôi qua, nhưng em không khi nào quên được tấm gương quên mình cứu trò của thầy chủ nhiệm. Em hiểu ra sự nghịch ngợm của chúng em gây thêm khó khăn cho thầy cô. Em thấy hối hận và tự nhiên thấy kính trọng thầy cô, kính trọng các qui định của nhà trường.
8
4
Vu Thien
12/09/2017 12:20:25
Gia đình em theo bố chuyển ra thị xã đã được hơn một năm. Hôm nay em mới có dịp về thăm quê. Vừa lên xe, em đã nhận ra cô Nga, cô giáo chủ nhiệm lớp năm của em. Em khoanh tay lễ phép chào cô. Cô mỉm cười kéo tay em ngồi xuống ghế bên cạnh. Cô ân cần hỏi thăm tình hình học tập và sinh hoạt của em. Gặp cô em mừng lắm, bao nhiêu kỉ.

Hồi ấy, quê em nghèo lắm. Đường làng lồi lõm, quanh co. Sau mỗi cơn mưa đất nhão thành bùn dính hết vào chân, đi lại rất khó khăn. Mọi người trong làng làm việc quần quật suốt ngày ngoài đồng, quanh năm vất vả. Trẻ em phải phụ giúp cha mẹ, những việc lặt vặt trong nhà như dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, rửa chén…

Sáng sáng em đi học cùng bạn Lâm. Nhà bạn ấy cách nhà em một xóm. Hôm ấy, chờ mãi không tới Lâm đến rủ, em đành đi đến trường một mình. suốt ngày mưa phùn lây rây, không khí ướt và lạnh. Bầu trời xám xịt, mặt trời bị che khuất sau những đám mây dày sũng nước. Đến lớp em thấy bạn nào cũng co ro vì lạnh, chân tay, quần áo lem nhem bùn đất. Cô Nga nhìn chúng em với đôi mắt ái ngại và thương cảm. Cô khen chúng em chịu khó và chăm học, rồi cô bắt đầu giảng bài như thường lệ. Chúng em chăm chú nghe, quên cả trời đất đang mưa lạnh.niệm đẹp về cô lại trỗi dậy trong kí ức của em.

Giờ ra chơi, các bạn ùa nhau ra hành lang, túm năm tụm ba chuyện trò vui vẻ. Em nhớ Lâm và định bụng tan học sẽ đến thăm xem bạn ấy vì sao nghỉ học. Buổi trưa ăn cơm xong, nghĩ tới đoạn đường đến nhà Lâm em ngại quá. Em chui tọt vào chăn và ngủ quên mất. Mãi đến tối, lấy hết can đảm em dấn bước trên con đường trơn trượt để đến nhà Lâm. Em ngạc nhiên khi thấy, bên ngọn đèn dầu cô Nga đang hướng dẫn Lâm làm bài tập toán. Lâm quàng chiếc khăn kín cổ, mặt đỏ bừng như người đang sốt. Nhìn cảnh ấy lòng em xao xuyến. Em thương Lâm và cô bao nhiêu thì lại trách mình bấy nhiêu. Lẽ ra, khi tan học em phải tới với Lâm ngay để giúp bạn ấy chép bài, làm bài mới đúng. Em thật có lỗi! Dường như nhận ra vẻ bối rối của em, cô Nga tươi cười bảo: “Đạt tới thăm Lâm đấy ư? Tốt lắm! Cô và hai em cùng giải mấy bài toán khó này nhé!” Thế rồi cô lại hướng dẫn cặn kẽ cho đến khi Lâm tự làm được bài. Mẹ Lâm nói với em: “Hôm qua, Lâm ra đồng giúp bác nhổ cỏ lúa suốt buổi chiều nên bị cảm. Đêm nó sốt cao quá nên sáng nay phải nghỉ học. Nó mong cháu mãi đấy!”. Nghe bác nói em càng ân hận, trách mình sao quá vô tâm.

Chín giờ khuya, cô cùng em trở về trên con đường lầy lội. Cô dặn em: “Nếu mai Lâm chưa đi học thì Đạt tới chép bài cho Lâm nhé! Bạn bè phải giúp đỡ nhau lúc khó khăn em ạ!”. Em tần ngần đứng nhìn theo ánh đèn trong tay cô xa dần mà lòng dâng lên niềm kính phục và quí mến cô vô hạn. Hơn một năm sống trong ngôi trường mới, em luôn nhớ tới những tháng ngày thơ ấu dưới mái trường làng với bao kỉ niệm khó quên về thầy cô, bạn bè thân yêu – mái trường nơi quê nghèo nhưng ấm áp tình người.
4
6
NoName.114030
27/11/2017 20:30:45
dài thế

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Ngữ văn Lớp 6 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư