Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể về một người thân của em ( ông, bà, cha, mẹ )

4 trả lời
Hỏi chi tiết
592
3
1
Trịnh Quang Đức
19/11/2018 19:24:54
Tôi thích nhất là được về quê thăm gia đình chú ở Tuyên Quang mặc dù tôi say khổ say sở mỗi khi đi xe khách. Bởi tôi thích được chạy nhảy nô đùa trong khu vườn rộng và thoáng mát của chú.
Là một người rất yêu cây cối nên chú dành hẳn một khoảng đất và trồng thành một khu vườn nhỏ (nói là nhỏ chứ thực ra nó rộng đến 300m2). Ở giữa chú sắm một hòn non bộ. Trong đó chú thả bao nhiêu là cá: một đôi cá vàng xinh xắn, mỗi đôi cá thần tiên điệu đà, lại thêm một bầy cá bảy màu đủ các thế hệ ông bà, cháu chắt.... Chung quanh có đủ thứ cây: cây cảnh trồng trong bồn lớn như vạn tuế, sứ, mai, quỳnh. Các cây ăn quả bao gồm đu đủ, nhót, chuối, mít, khế, roi và hồng xiêm... ở trước cửa nhà chú còn trồng bao nhiêu là hoa. Nào hoa hồng, hoa loa kèn, hoa cúc, lại cả một khóm hoa ti gôn nữa chứ. Chú bảo thím rất yêu hoa, phải trồng thật nhiều hoa để cho thím ngắm.
Căn nhà chú tôi đang ở cũng thật khác lạ với những gian nhà tập thể hay những ngôi nhà ống ở thành phố. Đó là một ngôi nhà trông như nhà sàn của người dân tộc. Trước cái cống sắt to là hai cây đại lớn. Ngay sau đó là một nếp nhà ba gian lợp cọ khô rất đẹp. Trong nhà mọi thứ đều bằng gỗ và tre cả. Nhìn cách sống là biết chú rất thích gần gũi với thiên nhiên.
Không chỉ yêu thiên nhiên và cây cối, chú còn một sở thích nữa là câu cá. Hồi tôi ở đây thường thấy chú cùng người bạn thân - chú Quang cá - ra hồ ngồi câu. Chú có thể quên ăn mà ngồi câu từ sáng đến chiều, nếu thím tôi không ra gọi chắc chú cũng chưa chịu về. Những chiếc cần câu đủ kiểu loại, kích cỡ được chú giắt đầy trên gác mái. Trước đây, khi mới học câu, chú thường buồn bã đem xô không trở về. Nhưng chỉ một tháng, sau khi được anh bạn Quang cá truyền nghề, chú lên tay hẳn. Hàng ngày, gia đình chú tôi cứ gọi là ăn cá thay cơm. Cả con miu chột cũng suốt ngày được đánh chén món khoái khẩu. Những lúc câu được nhiều cá như vậy chú thường cười rõ to, mới đi về đến cổng mà tôi đã nghe rõ mồn một tiếng cười vang của chú.
Tôi quý chú còn vì tính tình chủ xởi lởi, dễ gần. Đã ngoài bốn mươi nhưng tính chú tôi vẫn trẻ trung lắm. Chú thường là người bày ra những trò chơi trong nhà. Đặc biệt chú thường rủ bọn tôi (gồm cả con gái chú) trêu chọc thím. Không khí trong nhà chú lúc nào cũng vui như tết chứ không trầm trầm như nhà tôi.
Tuy bên ngoài lúc nào cùng cười cười nói nói nhưng chú cũng là một người rất hay suy nghĩ. Nhiều lần chú tâm sự: “Cuộc sống của chúng ta không phải lúc nào cũng tốt đẹp đâu cháu! Nhưng cháu hãy nhớ rằng mỗi ngày là một món quà mà cuộc sống ban tặng cho chúng ta. Vậy tại sao chúng ta lại lãng phí nó chứ. Hãy sống hết mình để về sau nhìn lại cháu không cảm thấy hối tiếc”. Những câu nói đó khiến tôi suy nghĩ mãi...
Năm ngoái, bố muốn gia đình chú dọn xuống Hà Nội sống cho gần anh, gần em nhưng chú nhất định không chịu. Chú bảo không thích cuộc sống chật hẹp và bó buộc. Chú muốn sống nhàn tản bên cây cối của mình. Lúc đó tôi nghĩ chú không khác gì những ẩn sĩ thời xưa, thích sống lánh đời.
Tuy là con trai nhưng chú tôi lại nấu ăn rất giỏi. Trong khoản này bố tôi phải thua xa. Chú không ăn thịt chó bao giờ nhưng món xào lăn của chú không vị khách nào có thể từ chối hay bỏ dở. Bao giờ quán của chú cũng đông khách nườm nượp. Mỗi lần về quê là tôi lại có dịp thưởng thức tay nghề của chú. Ăn vào là mê ngay từ đầu lưỡi mê đi.
Cuộc sống của chú tôi đang yên lành thì đột nhiên năm ngoái chú tôi bị tai nạn ô tô. Vì cứu một vị khách đi cùng mà chú bị thùng hàng đè. Chiếc xe bị lật xuống suối, chú bị ngâm dưới nước gần ruột tiếng đồng hồ. Lúc được cứu lên, chân chú không còn nhận ra hình dáng nữa. Anh em trong nhà ai cũng thương chú lắm! Vào bệnh viện Xanh pôn, bác sĩ bảo phải cưa chân. Thím tôi ngất lên ngất xuống. Một bầu không khí buồn bã bao trùm lên toàn gia đình. Chú tôi chắc sốc lắm. Trở thành một người tàn tật quả là một điều khó có thể tưởng tượng với chú. Mọi người tưởng chú sẽ phát điên, nhưng trái lại, chú rất bình tĩnh, cố gắng để người thân không ai phải buồn vì mình. Nhiều lần lên thăm chú, tôi cứ khóc mãi. Lúc đó, chính chú lại là người dỗ dành, an ủi tôi. Chú cười và nhắc lại câu nói cũ: “Mỗi ngày là một món quà mà cuộc sống ban tặng cho chúng ta. Chú sẽ không để phí một ngày nào đâu cháu”. Lúc đó, tôi thấy chú thật dũng cảm. Tôi rất tự hào vì mình có một người chú kiên cường đến vậy.
Nhờ trời phù hộ, cuối cùng chân chú không bị cưa. Và sau nửa năm điều dưỡng, chú đã đi lại được tuy hơi khó khăn đôi chút. Nhưng trong mắt tôi, chú lúc nào cũng thật sự hoàn hảo.
Một năm sau, trở về thăm quê, tôi lại bắt gặp hình ảnh thân quen của chú trước đó. Chú đang hì hục ngồi rang thính thơm lừng. Nhìn thấy tôi chú cười to: “A! Cái Hồng về chơi đấy à? cất đồ đi rồi đi câu cá với chú. Mồi xong rồi đây”. Vừa nói chú vừa giơ chảo thính lên. Tôi cười tít mắt, dạ rõ to rồi chạy lại vào nhà.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
2
doan man
19/11/2018 19:27:58
Gia đình em có bốn thành viên gồm bố mẹ, em và em trai. Đối với em không gì là hạnh phúc bằng khi được quây quần bên người thân và gia đình. Nhất là khi được ở bên cạnh bố- người truyền cho em nhiều cảm hứng và những bài học quý giá.
Bố em năm nay ngoài 50 tuổi, nhưng bố trông trẻ hơn tuổi rất nhiều. Bố có khuôn mặt vuông chữ điền, đôi mặt nâu sáng nhanh nhẹn và nước da rám nắng vì làm việc vất vả. Bố em khá cao, dáng người dong dỏng hơi gầy. Đôi tay bố đã có nhiều vết chai sạn vì lao động nuôi em ăn học. Hàng ngày bố rất bận, làm việc từ sáng đến tối nhưng bố luôn cố gắng dù mệt đến mức nào đều dành thời gian cho em, cùng em làm những bài toán khó hiểu, nghe em kể những câu chuyện ở trường vui có buồn có. Có những lúc, mẹ vắng nhà, bố luôn là người thay mẹ chăm lo từng chút một cho hai chị em em từ bữa ăn đến giấc ngủ. Có những lúc bố mệt, bố vẫn lặng im nấu một bữa ăn, có những lúc bố buồn ngủ, bố vẫn cố đợi em học xong bài. Những lúc như thế em thương bố rất nhiều.
Bố đối trong lòng em như một bức tượng vững trãi vậy. Bố cũng là người dạy em cách làm người. Mỗi khi rảnh rỗi, bố cùng em ngồi xem ti vi vừa trò chuyện về cuộc sống hàng ngày. Bố từng kể cho em nghe về câu chuyện thời kháng chiến, bố đã từng trải qua, kể cho em nghe về bao gian khó thuở đất nước con dựng xây. Bố say sưa với những vùng đất mà em chưa biết đến. Như Việt Bắc, dường như bố em rất thích mảnh đất ấy của tổ quốc. Mỗi khi nói về nó , bố lại đọc vang câu thơ cuả nhà thơ Chế Lan Viên:
_"Tây Bắc ư, có riêng gì Tây Bắc
Khi lòng ta đã hóa những con tàu
Khi tổ quốc bốn bề là tiếng hát
Tâm hồn ta là Tây Bắc chứ còn đâu"
Lần đầu em nghe thấy bố đọc, em tò mò rất muốn biết vì sao bố thích Tây Bắc như vậy , bố cười hiền từ và nói:
_ Đó là nơi ông nội đưa bố lên hồi bố 7 tuổi, bố còn nhớ mãi nơi đó, nơi có nhiều người dân chất phát và nồng hậu.
Hóa ra là vậy, khi nghe lời bố nói, em rất muốn lên Tây Bắc, để được thăm những nẻo đường xưa các anh lính từng băng qua, thăm những người dân chất phác và nồng hậu ấy. Không chỉ kể về những câu chuyện xưa, bố còn dạy em những bài học làm người. Có lần ngồi ở vườn sau nhà, bố đã hỏi em:
- Con làm gì để đổ nước mới vào một cốc đã đầy nước?
Em nhanh trí trả lời:
- Con sẽ đổ bớt nước cũ đi để rót nước mới vào ạ
Bố em xoa đầu em và cười hiền từ:
- Đúng rồi con gái, muốn rót thêm nước ta phải đổ bớt nước cũ đi, cũng như con người chúng ta vậy, muốn học hỏi thêm nhiều điều mới lạ thì phải vứt bớt cái tôi khoe khoang và phải biết khiêm tốn
-Vâng ạ.
Em nghe thấy vậy, chợt bừng tỉnh, bố đang dạy em về đức tính khiêm tốn. Có lẽ từ trước đến nay, em không khiêm tốn, luôn khoe mẽ với bạn bè về những điều mà bố đã dạy em. Em cảm thấy xấu hổ khi nghe những điều bố dạy. Từ đấy , em đã biết cách khiêm tốn hơn, nghe lời bố dạy, em tin mình sẽ làm tốt hơn thế để bố không buồn và phiền lòng về em. Để bố ngày càng tự hào về con gái của mình.
Bố- người quan trọng nhất đối với em, người truyền cho em nhiều điều bổ ích, những bài học có ý nghĩa. Em yêu bố rất nhiều và mong bố sẽ luôn khỏe mạnh và vui vẻ ở cạnh bên em và gia đình em.
4
2
Man
19/11/2018 19:30:22
Bên cạnh bố mẹ thì chị gái cũng là người thân thiết với mỗi chúng ta trong gia đình. Có chị gái là điều tuyệt vời nhất trên đời. Chị không chỉ gần gũi mà còn trở thành chỗ dựa vững trãi cho ta, đồng hành với ta trên từng bước đường đời.
Chị tôi năm nay 17 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của người con gái, tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống. Dáng người chị dong dỏng cao và hơi gầy. Chị có mái tóc dài đen nhánh dài đến ngang lưng, chị chải chuốt và chăm sóc nó kĩ lắm vì nó là niềm tự hào của chị. Nước da chị trắng ngần và mịn màng như nước da em bé. Khuôn mặt chị tròn trịa nhưng không kém phần thanh tú. Ẩn dưới đôi lông mày lá liễu cong cong là đôi mắt đen láy. Đôi mắt ấy ẩn chứa một thế giới nội tâm vô cùng sống động, phong phú. Chị rất hay cười, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời ấm áp. Mỗi lần chị cười lại để lộ hàm răng trắng đều như bắp và má lúm đồng tiền trên má rất duyên. Chị còn có đôi bàn tay rất đẹp, những ngón tay thon dài tựa như búp măng.
Với tôi, chị là người con gái dịu dàng, đảm đang tháo vát. Bố mẹ thường xuyên vắng nhà, chị phụ giúp bố mẹ chăm sóc các em, thay mẹ quán xuyến mọi việc trong nhà. Có lẽ vì vậy mà chị dường như lớn trước tuổi. Với các em, chị lúc nào cũng dịu dàng, chu đáo. Lúc tôi còn nhỏ, chị thường hát ru tôi ngủ bằng chất giọng ngọt ngào, ấm áp, kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích về xứ sở thần tiên đầy diệu kì và nhiệm màu. Chị dắt tay tôi đi những bước đầu tiên, lo lắng mỗi khi tôi ốm. Lớn hơn chút nữa, chị dạy tôi làm những công việc nữ công gia chánh. Đôi bàn tay khéo léo của chị khâu những chiếc áo bị sứt chỉ, nấu những món ăn ngon cho cả nhà. Với tôi, chị còn là một người bạn thân thiết, gần gũi. Có những chuyện khúc mắc trong lòng, tôi sẽ tâm sự với chị. Những lúc ấy, chị chăm chú lắng nghe tôi nói và cho tôi những lời khuyên quý giá. Gặp buồn phiền hay khó khăn, cũng chính chị là người cổ vũ, động viên tôi, niềm tin của chị là động lực để tôi không ngừng cố gắng. Không chỉ là một người bạn, chị còn trong vai một cô giáo của tôi. Hàng tối, chị kèm cặp tôi học bài, chị chỉ dạy tôi làm những bài toán khó, những bài văn hay. Chị còn là tấm gương để tôi noi theo trong học tập. Đôi lúc chị cũng không kém phần nghiêm khắc khi tôi mắc lỗi hay ương bướng. Những lời dạy bảo của chị tuy nhẹ nhàng mà quý giá, chị dạy tôi phải biết lễ phép với người lớn tuổi, giúp đỡ người khác bằng tất cả khả năng của mình, sống ngay thẳng, thật thà, không dối trá, nhỏ nhen, ích kỉ... Là người chị cả trong nhà, chị đều nhường nhịn cho các em phần tốt hơn. Sáng hôm nào, hai chị em tôi cũng cùng nhau đến trường. Chị giờ đã là một cô nữ sinh xinh đẹp, duyên dáng, thướt tha trong tà áo dài trắng cùng mái tóc dài tung bay trong gió. Vẻ đẹp trong sáng của chị làm tôi không khỏi ngưỡng mộ và tự hào. Một phần tuổi thơ của tôi đã gắn liền với chị. Chị cùng tôi may những bộ quần áo cho búp bê, chăm sóc cho mảnh vườn nhỏ trước nhà. Nhờ có chị, tôi đã trải qua thời tuổi thơ thật yên bình và hạnh phúc.
Chị là người tôi luôn yêu mến và kính trọng. Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì có một người chị tuyệt vời như thế. Có chị ở bên, tôi sẽ có thêm niềm tin và động lực để sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn thử thách trong cuộc sống.
1
1
Quỳnh Anh Đỗ
20/11/2018 09:43:20
Trong đời này, ai chẳng có một người bà. Và tôi cũng vậy, ngoài tình yêu thương mà bố mẹ dành cho, tôi còn được sống trong tình thương yêu trìu mến của bà. Vì điều kiện gia đình, tôi phải chuyển nhà, không được ở bên bà nhưng hình ảnh bà luôn khắc sâu trong trái tim tôi.

Bà tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Tóc bà trắng như những bà tiên trong các câu chuyên cổ tích. Lưng bà còng lắm rồi. Làn da nhăn nheo với nhiều chỗ có chấm đồi mồi. Bà đã hi sinh cả tuổi xuân, tần tảo, bươn chải, thức khuya dậy sớm nuôi nấng mẹ và các dì tôi. Đôi mắt bà không còn tinh tường như trước nhưng cái nhìn thì vẫn như ngày nào: trìu mến và nhân hậu. Đôi bàn tay thô ráp, chai sần bởi suốt đời lặn lội, vất vả kiếm cơm áo cho các con.

Ngày còn thơ bé, tôi được sống trong vòng tay yêu thương vô bờ bến của bà. Đêm nào tôi cũng chìm trong giấc ngủ êm đềm nhờ những câu chuyện cổ tích bà kể. Sáng sớm, bà gọi tôi dậy đi học. Lời gọi: "Cháu ơi, dậy đi nào, đã đến giờ đi học rồi" luôn làm tôi tỉnh táo sau giấc ngủ dài. Bà dắt tay, đưa tôi đến trường. Chờ cho cánh cổng trường khép hẳn, bà mới an tâm ra về. Chiều chiều, vẫn cái dáng đi lặng lẽ ấy, bà đưa tôi trở về nhà. Mỗi khi ở cạnh bà, tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.

Có lần bị ngã, tôi đã nằm ăn vạ rất lâu. Bà ẩy con lật đật và bảo: "Con lật đật luôn biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Cháu của bà cũng vậy, đúng không nào? Cháu được như con lật đật là bà rất vui". Nghe lời bà, tôi nín khóc và tự đứng dậy. Bà cười móm mém "Cháu ngoan lắm, lại đây bà phủi đất cho nào". Những hôm học khuya, buồn ngủ quá, tôi gục luôn xuống bàn thiếp đi. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang đắp chăn, nằm trên giường. Trên bàn học, đèn đã tắt từ lúc nào, sách vở được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Bà đã bế tôi lên giường, xếp lại sách vở cho tôi.

Bà luôn chăm lo việc nhà. Mẹ tôi không muốn bà làm, sợ bà mệt nhưng bà không nghe. Tôi mong mình lớn thật nhanh để đỡ đần cho bà nhưng nhiều khi, tôi lại ước ao thời gian trôi thật chậm để tôi mãi mãi nằm trong vòng tay yêu thương của bà

Bà rất vui tính, thường kể cho cả nhà nghe những chuyện hài hước. Bà cũng luôn sẵn sàng giúp đỡ hàng xóm, vì vậy, ai cũng yêu quý bà. Bà yêu thương tôi nhưng không nuông chiều. Có lần, tôi không nghe lời bà. Cả tuần, bà không nói với tôi một câu nào. Sang tuần sau, bà gọi tôi vào phòng, giảng giải cho tôi biết đâu là điều hay lẽ phải. Tôi cảm thấy ăn năn, xấu hổ vì để bà buồn. Sau chuyện đó, tôi tự hứa với mình, không bao giờ được phụ công lao tình cảm của bà.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo