''Dạo hiên vắng thầm gieo từng bước,
Ngồi rèm thưa rủ thác đòi phen.''
- Mở đầu đoạn trích thấy hiện rõ lên khung cảnh vắng buồn, lặng thầm một mình của người chinh phụ ''hiên vắng thầm gieo'' bước đi ngoài hiên. Sự lẻ loi, cô đơn, buồn bã với hành động ''rủ thác đòi phen'' buông lên buông xuống nhiều lần mà không có mục đích...
''Ngoài rèm thước chẳng mách tin,
Trong rèm, dường đã có đèn biết chăng?''
- Người chinh phụ đang mong chờ, ở phía ngoài rèm sao con chim thước ''chẳng mách tin'', con chim thước đó là chim khách, được coi là loài chim báo tin lành-có khách dến, người đi xa trở về, người chinh phụ đang chờ tin của chồng.''Trong rèm'' người chinh phụ ngồi bêb ánh đèn hỏi ''có đèn biết chăng?'', rằng đèn có hiểu được tâm tư mà người chinh phụ đang lo lắng, chờ đợi không?...
''Đèn có biết dường bằng chẳng biết,
Lòng thiếp riêng bi thiết mà thôi.''
- Dẫu đèn có hiểu được tâm sự của nàng thì cũng''dường bằng chẳng biết'' vì không thể chia sẻ cùng được. Mà tâm tư, nỗi lòng của nàng, chỉ ''riêng bi thiếp mà thôi'' một mình nàng hiểu rõ mà thôi....
''Buồn rầu nói chẳng nên lời,
Hoa đèn kia với bóng người khá thương.''
- Nỗi buồn sao mà sầu nặng khiến cho nàng''chẳng nói nên lời'' vì nhớ chồng, nàng ngồi nhìn đầu bấc đèn dầu đã cháy thành than nhưng lại được ngọn lửa nung đỏ lên trông như hoa, làm lòng nàng lại càng nhớ về chồng hơn''bóng người khá thương''....
...
* Làm rõ nghệ thuật trong 8 câu thơ đầu:
- Miêu tả bằng những hình ảnh cụ thể mà thể hiện nỗi cô đơn, buồn khổ, khắc khoải, chờ đợi, hi vọng, day dứt không yên của người chinh phụ: hiên vắng, rủ thác, con chim thước, đèn,...