Câu 2
*Kinh tế:
1. Tình hình nông nghiệp ở các thế kỉ XVI – XVIII - Từ cuối thế kỉ XV – đầu thế kỉ XVI
- Ruộng đất ngày càng tập trung trong tay địa chủ, quan lại.
- Nhà nước không quan tâm đến sản xuất. Nội chiến giữa các thế lực phong kiến diễn ra liên tiếp.
=>Nông nghiệp sa sút, mất mùa, đói kém liên miên. Đời sống nhân dân khổ cực -> nổi dậy dấu tranh.
- Nửa sau thế kỉ XVII, nông nghiệp dần ổn định trở lại.
- Nhân dân hai Đàng đều tiến hành khai hoang, mở rộng diện tích canh tác.
- Các giống lúa mới đưa vào sản xuất đem lại năng suất cao, nhất là vùng đồng bằng sông Cửu Long.
- Các loại cây: sắn, khoai, ngô, bông…và cây ăn quả đều phát triển.
- Việc đắp đê, đào sông, làm thủy lợi được trú trọng.
- Đây cũng là thời kì gia tăng tình trạng tập trung ruộng đất vào tay địa chủ phong kiến.
2. Sự phát triển của thủ công nghiệp. - Nghề thủ công truyền thống tiếp tục phát triển đạt trình độ cao ( đúc đồng, dệt, gốm …)
- Một số nghề mới xuất hiện : khắc, in bản gỗ, làm đường trắng, làm đồng hồ, tranh sơn mài.
- Khai mỏ: một ngành quan trọng rất phát triển ở cả Đàng trong và Đàng ngoài
- Các làng nghề thủ công xuất hiện ngày càng nhiều
- Ở các đô thị thợ thủ công lập các phường hội.
3. Sự phát triển của thương nghiệp - Nội thương : Ngày càng phát triển
- Chợ làng, chợ huyện mọc lên khắp nơi
- Làng buôn và các trung tâm buôn bán.
- Buôn bán giữa các vùng, miền phát triển.
- Ngoại thương : phát triển mạnh
- Thuyền buôn các nước đến nước ta buôn bán ngày càng tấp nập.
- Thương nhân nhiều nước đã tụ hội lập phố xá cửa hàng buôn bán lâu dài.
4. Sự hưng khởi của các đô thị - Đàng ngoài: Thăng Long với 36 phố phường trở thành đô thị lớn của cả nước.
- Đàng trong: Những đô thị mới như: Hội An ( Quảng Nam ), Thanh Hà ( Phú Xuân, Huế) trở thành những nơi buôn bán sầm uất.
Chính trị: - Đất nước mất ổn định, rối ren, chính quyền phong kiến trung ương suy yếu, quan lại nhũng nhiễu “chia bè kéo cánh”, tranh giành quyền lực. Mâu thuẫn xã hội phát triển sâu sắc dẫn đến bùng nổ nhiều cuộc khởi nghĩa của nhân dân.
- Chiến tranh liên miên, tàn khốc giữa các phe phái, các tập đoàn phong kiến liên tục diễn ra, đã để lại những hậu quả nghiêm trọng: nhân dân đói khổ, đất nước bị chia cắt. Kéo dài đến cuối thế kỉ XVIII, gây ra bao đau thương cho dân tộc và tổn hại cho sự phát triển của đất nước.