Một năm có bốn mùa luân phiên thay đổi, mỗi mùa mang lại cho tôi những xúc cảm rất riêng không trộn lẫn và giống như thứ hương vị của thời gian không tài nào lí giải được. Nhưng thiên nhiên thì tuyệt diệu, lòng người thì thần kì, đâu chỉ có mùa về mới đem lại cho con người ta những xúc cảm mơn man khó tả, thời khắc chuyển mùa cũng nhiều dư vị như chính một mùa dài vậy. Thậm chí đôi khi, những khoảnh khắc ngắn ngủi của sự chuyển giao ấy còn cho ta những cảm giác dễ chịu và mong chờ hơn là cả mùa rõ rệt.
Một năm có bốn mùa thiên nhiên thay áo, và có lẽ tôi rung động nhất vào thời khắc mong manh chuyển giao giữa mùa thu và mùa đông. Ấy là khoảnh khắc mỏng nhẹ êm đềm như chiếc lá cuối cùng của năm khẽ rơi vào thinh không trong mông lung xa vắng rồi lại chạm nhẹ hồn người đánh thức một tâm hồn tinh tế, nhạy cảm. Cuối thu, khi những cơn gió nhẹ chuyển dần sang những luồng se lạnh, khi bầu trời xanh trong dần chuyển sang sập sùi u ám với làn sương mờ bao quanh, tự nhiên con người lại có cái xúc cảm của một điều gì đó như li biệt. Đúng là li biệt, li biệt mùa thu để đến với mùa đông, đến với mùa cuối cùng trong năm. Đã qua rồi cái không gian gợi cảm giác lãng mạc có lá đỏ và trời chiều nhẹ gió, một thoáng trầm lắng trong cái suy tư già cỗi của đất trời cũng đủ làm cho con người ta trưởng thành hơn sau cái giây phút thu mộng mơ êm đềm, có buồn man mác nhưng có niềm hạnh phúc miên man.
Nếu dạo bước trên đường phố và chiều hoàng hôn trong những thời khắc mỏng manh mông lung của sự chuyển thu- đông, hẳn người ta sẽ quyến luyến thu lắm, giống như con người quyến luyến năm tháng vậy, đông sắp về tới, tức là trời đất đã về những ngày cuối của một năm. Nhưng quyến luyến bao nhiêu thì cũng vẫn yên lòng để chấp nhận mùa đông ghé đến bởi ta biết mọi lãng mạng buông lơi của mùa thu là sự chuẩn bị kín đáo, âm thầm cho mọi sự tàn phai của vạn vật, của thiên nhiên. Năm đã đến tuổi trú ẩn, đâu còn ngày nào tươi trẻ như xuân và nồng nhiệt như hạ, năm đã sắp hết thu và dang tay đón đông về. Đông về để đất trời được nghỉ ngơi, để vạn vật được gieo mầm và ấp ủ nhựa sống chuẩn bị cho một sự tái sinh vào mùa xuân năm sau. Con người ta biết vậy mà vẫn thấy buồn, thấy có chút nhớ nhung, không nỡ. Rồi lại vẩn vơ suy tư về cuộc đời con người. Cũng giống như quy luật của bốn mùa, đời người cũng có xuân, hạ, thu, đông. Mùa đông của đất trời là sự tàn lụy để chuẩn bị cho sự tái sinh vào năm sau, nhưng con người đâu trường tồn mãi mãi, cuộc đời đã vào đông thì chỉ trong tư thế chuẩn bị vĩnh biệt đất trời. Quả là lưu luyến khôn nguôi năm tháng hạnh phúc.
Người ta hay nói là đối với những khoảnh khắc mong manh, chỉ tâm hồn tinh tế của một con người nhạy cảm là nhận biết được hơn tất cả mọi thứ. Đúng thật, khoảng khắc chuyển mùa thu- đông đâu phải là điều gì có thể sờ, nắm, cũng không phải là điều gì đó xuất hiện thông qua cảm giác thông thường. Tôi thấy cái khoảnh khắc ấy giống như một sợi chỉ mong manh trắng đục lẫn trong sương rơi, cứ tự nhiên mà xuyên thấm qua con người tôi khi tôi nhắm mắt lại, bước đi trong sự dẫn lỗi của mọi cảm giác. Khoảnh khắc ấy mỏng lắm, nhẹ lắm còn sắc và đậm nữa, không hề nhạt nhòa chút nào nhưng nhanh đến nỗi hóa mọi thứ mông lung khó tả. Tôi lại thấy mình như người đang mơ ngủ giữa ranh giới của gót chân hai nàng tiên thu và đông. Cảm giác ấy tuyệt vời làm sao, sự cảm nhận thì ngắn nhưng dư âm thì dài lâu, đậm đà.
Khoảnh khắc chuyển mùa lúc nào cũng mông lung, huyền diệu, ảo ảnh mà đắm say lòng người. Mỗi mùa có thể có sắc thái riêng nhưng vào thời điểm giao nhau, chúng được gặp gỡ, hòa hợp tạo nên chỉnh thể cảm xúc độc đáo, ngất ngây lòng người.