"On the first day of school, my mother took me to school, I was walking and crying. Mother to coax love, ... "It was my first feelings when I was preparing for the first grade. And that was the most beautiful day I ever had
Recalling that moment, my childhood with my mother stepped into a spacious school. When I first stepped into school, I grabbed my mother's hand tightly, not at home; Where are you going and not afraid? Maybe because I was so used to the little prickly at my house so I was not afraid, I ran away from her mother far away. But then I did not dare leave my mother even one step. The school day started, the school closed, I was helpless in the classroom looking out the gate to see the mother is not. I was in a completely different world when I just broke up with my mother. At that time I did not know what to do just to stand on the red but cry. And then, she came to me, she took my hand and she said: "Do not be afraid, there she is" I heard her say, how sweet and gentle words. I thought you were my second mother, protecting, caring, caring and educating me. I did not go out like the day before that I went to school.The first day of school was hard, I did not know anything. I do not know how to write a pen, I do not know what books are but it is not difficult to have her next to me. She showed me how to write a pen for me. Then the three-hour drum sounded, signaling the hour had arrived. The other parents are welcome home.She also came home, leaving me alone - a lonely classmate in a cold room. I cried, cried so loud and suddenly someone put a hand lightly on my shoulder and said: "I just came home," then I realized that my mother was with me.Oh! How do I love that, so I remember that.The first day of my school. The day I had the most memories in my childhood
Dịch
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương,…” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Và đó cũng là ngày đẹp nhất mà tôi từng có
Nhớ lại lúc ấy, cái thuở tôi còn bé xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiếu học rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gi. Có lẽ vì tôi đã quá quen với từng con hèm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy mà lúc ấy tôi lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học bắt đầu, cồng trường đóng lại, tôi bơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ không. Tôi như ở một thế giới hoàn toàn khác khi tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, cô đến bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói ràng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa mà tôi đã đi học.Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã đến. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình tôi – cậu học trò lớp một cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có ai đó khẽ đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”, lúc đó tôi mới nhận ra là mẹ đã ở bên tôi.Ôi! Sao tôi thương đến thế, sao tôi nhớ đến thế. Cái ngày đầu tiên đi học của tôi. Cái ngày mà tôi có nhiều ki niệm nhất trong tuổi thơ của