LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Truyện Lão Hạc: Dựa vào nội dung đoạn trích và những hiểu biết của mình, em hãy nhập vai ông Giáo để kể lại hình ảnh Lão Hạc sang báo tin bán chó với vẻ mặt và tâm trạng đau khổ?

2 trả lời
Hỏi chi tiết
1.167
0
0
Trần Lan
04/10/2016 15:34:55
Đã ba ngày nay rồi mà câu chuyện của Lão Hạc, người hàng xóm của tôi, vẫn cứ làm cho tôi băn khoăn lắm. Tôi không biết việc nhận ba mươi đồng bạc, tiền lão đưa để nhờ hàng xóm làm ma chay, có đúng không nữa? Khoảnh khắc lão báo tin bán chó với vẻ mặt và tâm trạng đau khổ buổi chiều hôm nọ cứ ám ảnh tôi mãi. Nhìn lão lúc ấy thật khổ sở và tội nghiệp làm sao ấy. Tôi bồi hồi nhớ lại…
Chiều hôm nọ, tôi ngồi trước sân nhà mà lòng cảm thấy buồn nao nao. Làng quê sau bão tiêu điều và xơ xác. Cây cối đổ ngổn ngang. Đâu rồi tiếng vui đùa của bọn trẻ, tiếng cười nói râm ran của những bà đi chợ sớm, tiếng hò câu hát của những đôi trai gái hẹn hò nhau. Nhìn mấy đứa trẻ con tha thẩn chơi với nhau ở góc sân, tôi buồn cho chúng quá. Vài ánh nắng còn sót lại sau vườn làm cho khung cảnh não nề thêm. Đang mải suy nghĩ, tôi giật mình khi nghe tiếng bước chân lạch xạch trên sân. Từ xa, tôi chợt thấy một bóng người đi tới, tôi đoán ngay đó là Lão Hạc – người bạn già của tôi. Không biết có chuyện gì không mà trông lão vội vã lắm.
Vừa thấy tôi, lão báo ngay:
- Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!
Tôi ngạc nhiên hỏi:- Cụ bán rồi à?
- Bán rồi, họ vừa mới bắt xong.
Lúc ấy, lão cố làm ra vui vẻ nhưng lão cười như mếu và đôi mắt ầng ậng nước. Nhìn lão, tôi muốn chạy lại ôm lão mà an ủi. Nhưng tôi biết làm vậy không tiện. Nhìn thấy lão như vậy, tôi nhớ về chuyện của mình năm xưa nhưng bây giờ tôi không cảm thấy xót xa năm quyển sách của tôi như trước nữa mà chỉ cảm thấy ái ngại cho lão. Tôi hỏi cho có chuyện:
- Thế nó cho bắt à?Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Những dòng nước mắt khô khốc lại. Cả đời lão không thể đếm xiết là hì tôi đành nhận vậy nhưng lòng tôi lại thấy lo cho lão rất nhiều. Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy tôi hỏi cho ra nhẽ và khuyên can lão thì sẽ không có những điều đáng tiếc xảy ra. Dù sao, qua cuộc trò chuyện này, tôi thấy lão thương con mình quá! Lão hi sinh tất cả để giữ mảnh vườn cho anh. Lão quả là một người cha tuyệt vời.Sau đó, Lão Hạc ra về với một vẻ mặt ủ rũ, dáng điệu thất thiểu. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng chắc lão buồn về chuyện bán chó mà thôi. Mấy hôm liền, lão chỉ ăn khoai, ăn những gì mà kiếm được. Tôi cảm thấy lo lắng và muốn giúp nhưng lão từ chối có khi rất hách dịch. Tôi buồn lắm nhưng cũng chẳng biết làm sao?
Sau buổi trò chuyện ấy, tôi hiểu và càng yêu quý lão hơn. Một con người khốn cùng, cô đơn tội nghiệp nhưng đầy tình yêu thương, sống trọn vẹn có nghĩa có tình. Chỉ trót bán một con chó mà lão đã khổ sở như vậy. Tôi nghĩ lão không nỡ đối xử tệ với ai đâu. Những ngày tiếp theo, tôi chỉ mong muốn sao lão không phải rơi vào hoàn cảnh như thế nữa và anh con trai lão mau về để lão bớt khổ thêm. Nhưng nó đã xảy ra không như ý tôi muốn, chỉ một lúc sau, người trong làng phát hiện lão mất vì ăn bã chó.
Đến bây giờ lão đã mất được hai năm rồi và tôi đã hiểu cái ý nghĩ xa xăm mà lão đã nghĩ tới đó là cái chết. Lão đã chọn một cái chết thật bi thảm để dành dụm tiền cho con mình. Chỉ từng nấy thôi cũng đủ biết qua rồi, nhắc lại làm gì nữa, tôi cứ coi như đó là một câu chuyện buồn về một người bạn già mãi sống trong lòng tôi hôm nay và mãi mãi.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
NoName.2825
02/11/2016 15:05:12
Tôi đang ngồi một mình buồn thì thấy bóng lão Hạc lững thững vào cổng. Mừng vì tưởng có bạn trò chuyện thì lão lại xuất hiện với khuôn mặt ủ ê quá chừng.
Tôi chưa kịp hỏi ra làm sao, tiếng lão đã nặng nề:
- Cậu Vàng đi đời rồi ông giáo ạ!
- Lão thiểu não nói.
- Cụ bán rồi?
- Tôi hơi ngạc nhiên.
Lão nói mà cứ như chực khóc. Tiếng lão như mếu. Đôi mắt lão ầng ậc, long lanh nước, nước mắt cứ như chỉ muốn trào ra, khó mà kìm được, thấy lão như vậy nên tôi cũng buồn. Thương lão lắm, lão Hạc ơi!
Tôi hỏi tiếp:
-Thế nó cho bắt à?
Lúc này thì lão khóc thật. Cái đầu lão nghẹo hẳn xuống cứ như người bị phải gió. Mặt lão nhăn nhó, rúm ró lại, những nếp nhăn dài, hên tiếp trông như những vết nứt nẻ trên mặt đất mùa hanh. Hai hàng nước mắt thế là cứ trào ra, ròng ròng hai bên má, tưởng như không ngăn lại được. Cái miệng lão mếu máo, lão cũng khóc hu hu như con nít. Lần đầu thấy cảnh một người già mà lại khóc như thế, lòng tôi xúc động, thương xót vô cùng. Chắc trong lòng lão cũng đang đau lắm.
Rồi lão kể chuyện: Con Vàng nghe tiếng lão gọi, chạy về ăn cơm như thế nào, rồi sau đó thằng Mục, thằng Xiên xông vào bắt trói bất ngờ cậu Vàng ra sao. Lão đau xót, con chó Vàng cứ kêu ư ử nhìn lão. như trách lão đã lừa nó. Nó cũng không ngờ lão Hạc có thể lừa nó. Nhìn lão Hạc, nghe lão kể, tôi thấy rõ nỗi dằn vặt, đau đớn tự trách mình của lão. Tôi lựa lời an ủi lão. Tôi thương lão vô cùng. Lão Hạc ơi, sao cái thân lão khổ đến thế?

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư