Nếu có một khoảng thời gian lắng đọng để nghĩ về ai đó, thì người mà con muốn xuất hiện ngay trong tâm trí là mẹ…
Mẹ có biết không? Mẹ là người quan trọng nhất cuộc đời con, hơn cả bản thân con, hơn cả người mà con sẽ yêu sau này. Khi nghĩ về mẹ, có biết bao ký ức chợt ùa về trong con, con không biết phải sắp xếp thế nào để đẹp đẽ, để tròn vẹn nhất, nhưng con muốn giữ mãi những kỷ niệm đó, cho con bây giờ, cho con mai sau, và cả cho con khi con không còn nữa…
Nhìn lại năm tháng đã qua, con thấy mình thật sự hạnh phúc. Hạnh phúc vì bên con luôn có mẹ, luôn có một vòng tay chở che con, cho con hơi ấm tình yêu thương. Từ sâu trong đáy lòng, con cám ơn mẹ nhiều lắm. Cám ơn tất cả những điều mẹ làm vì con, từ việc nhỏ nhặt nhất đến chuyện lớn lao nhất. Khi con sinh ra đời, mẹ đã ôm con vào lòng, nâng niu con, cho con bầu sữa ngọt lành. Rồi khi con chập chững bước đi, khi té ngã con khóc, mẹ lại dịu dàng nâng đỡ con, giúp con vững bước trên đường đời. Khi những sóng gió chực chờ quật ngã mẹ, mẹ vẫn kiên cường đứng lên, để mang ước mơ về cuộc sống tươi đẹp của hai chị em con bay xa hơn. Khi ba mất bỏ lại mẹ một mình cô độc, dù đau lòng tưởng chừng suy sụp, dù nước mắt chảy nhiều tưởng chừng cạn kiệt, mẹ cũng không bỏ rơi những đứa con của mẹ, vẫn thầm lặng hy sinh tất cả, đem đến con sự ngọt ngào, bình yên nhất. Lời cám ơn từ con tuy không giúp mẹ tan biến hết những nỗi buồn, tuy không lắp đầy những nhọc nhằn mẹ phải trải qua, nhưng con vẫn muốn nói con cám ơn mẹ, ngàn lần, vạn lần…Cám ơn mẹ vì mẹ là mẹ của con…
Ngày hôm nay con đã lớn khôn, đã có thể suy nghĩ nhiều về cuộc sống này, về mẹ, về chị, về con, về những thứ diễn ra xung quanh mình. Và con nhận ra những năm tháng qua con sống quá ích kỷ. Con không giúp mẹ bớt cô đơn mỗi đêm về mẹ nhắm mắt với giấc ngủ nhọc nhằn. Con không làm mẹ tự hào về con mỗi khi đứng trước một ai đó, con chỉ là một người thấp bé. Con trách móc mẹ vì mẹ không hiểu con, không biết được những điều con suy nghĩ, những nỗi buồn con không chia sẻ cùng ai, kể cả mẹ. Con giận mẹ khi con không đậu đại học, mẹ chỉ im lặng thay cho lời an ủi, hay thậm chí trách móc con, điều đó làm con thêm ghét bản thân mình. Con giận cả chính con khi đọc nhật ký mẹ. Ở đó con thấy được tình thương vô bờ mẹ dành cho con, thấy được sự phiền muộn của mẹ, và thấy cả giọt nước mắt mẹ rơi xuống làm nhòe đi trang chữ… Tất cả điều đó khiến con hiểu bao ngày qua mẹ buồn nhiều lắm, nhưng con luôn làm nặng thêm sự lo âu trong tâm trí mẹ. Con vô tâm quá phải không mẹ? Con thật sự, thật sự xin lỗi mẹ. Con mong mẹ chờ thời gian trôi qua để con có thể thay đổi, có thể sửa chữa lỗi lầm, có thể sống vì mẹ khi mẹ cần con, và để lời xin lỗi từ con không phải là vô nghĩa… Lúc đó, mẹ hãy tha thứ cho con, nha mẹ!
Cuộc sống hôm nay dù đôi lúc khó khăn khiến con mệt mỏi, dù đôi lúc con bật khóc một mình khi đêm về bởi quá nhiều phiền muộn…, con vẫn cảm thấy hạnh phúc vì mẹ luôn bên con, cho con một điểm tựa vững chắc. Với con giờ đây, gia đình nhỏ bé của mẹ, của chị, của con là điều ấm áp nhất mà con nhận được. Con muốn đẩy mâu thuẫn đi thật xa và đem bình yên tới lấp đầy. Con muốn thấy mẹ cười như thể chưa từng tồn tại nỗi buồn. Rồi ngày mai đến, con hy vọng trao tặng mẹ tương lai cùng ngôi nhà xây mới khang trang, cùng sự sang trọng, sung túc đong đầy. Tuy chặng đường con đi còn khá dài, nhưng con muốn nỗ lực hết mình, để ước mơ con không còn xa, để tâm trí mẹ không còn trĩu nặng suy nghĩ, lo lắng nữa… Mẹ ơi! Con thật sự thương mẹ nhiều lắm! Yêu thương con dành cho mẹ sẽ tồn tại mãi mãi trong trái tim con, kể cả khi thời gian trôi qua làm xóa nhòa mọi thứ, kể cả khi tình cảm đó không được thể hiện thường xuyên bằng lời nói…