LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết bài văn tự sự với nhan đề: Kỷ niệm tuổi thơ

2 trả lời
Hỏi chi tiết
1.050
1
1
Nguyễn Mai
29/12/2018 09:32:58
Trong thời ấu thơ, mỗi con người bao giờ cũng có những kỉ niệm trong sáng gắn bó với người thân, người bạn, và trong những kỉ niệm tuổi thơ ấy chứa biết bao niềm vui, nỗi buồn. Tôi cũng vậy, trong những kỉ niệm của tôi, kỉ niệm tôi nhớ nhất là kỉ niệm lúc tôi và bạn Lan chia tay nhau. Ngày ấy, tôi và Lan là đôi bạn thân vui buồn có nhau, chúng tôi có thể được coi là một cặp trời sinh, chúng tôi cùng sinh ra và lớn lên trên mảnh đất quê hương thanh bình yêu dấu.

Lan bằng tuổi tôi nhưng Lan chững chạc hơn tôi nhiều, có dáng người nhỏ nhắn, tỏ vẻ rất thông minh và nhanh nhẹn, bạn có mái tóc dài, đen mượt óng ả làm nổi bật gương mặt trái xoan lúc nào cũng tươi tắn, Lan có nước da trắng mịn khiến cho bạn đã xinh càng xinh hơn, cái miệng lúc nào cũng nở nụ cười duyên dáng, tôi quên làm sao được cái lần tôi và Lan chia tay nhau, tình bạn trong sáng ấy gần như bị rạn nứt khi Lan vào theo bố mẹ vào miền Nam, khi chúng tôi mới học cấp 3. Hôm đó Lan hẹn tôi ở trạm xe bus, tôi lê dép trên con đường phố vào buổi sớm, gió thổi nhè nhẹ, ánh nắng vàng nhạt đã xiên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, mà sương mờ mờ ảo ảo giăng qua các ngọn cây tạo cho cảnh vật trở thành một thế giới thần kỳ tuyệt diệu, nhưng lòng tôi lại cảm thấy lặng lề vô cùng, bởi vì tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra mà, Lan sẽ bỏ tôi mà đi. Đôi chân tôi như bị đóng chặt trên đá vậy, xa xa trạm xe, thấp thoáng bóng hình của một bạn gái nhỏ nhắn, xinh xắn, đúng là Lan rồi,, đáng lẽ ra tôi phải gọi Lan và phải chạy thật nhanh đến bên Lan. Nhưng không, tôi cứ đi, tôi không chạy cũng không gọi. Đến gần, vẫn là khuôn mặt tươi tắn ấy nhưng tôi thấy Lan đẹp hơn bao ngày khác, có lẽ Lan muốn để lại trong tôi hình ảnh đẹp đẽ nhất của người bạn thân này, Lan chạy đến bên tôi với nụ cười thân thuộc rồi ôm trầm lấy tôi, cảm giác ấm áp, cùng hơi người bạn khiến tôi xúc động, khóe mắt cay cay, nhìn vào gương mặt buồn rầu của tôi, Lan đã vỗ mạnh và vai tôi và nói.

-Vui lên chứ, hôm nay chúng mình hãy chơi thật đã nhé!

Chơi sao? không mình không muốn chơi, mình chỉ muốn bên bạn mãi mãi, tôi vẫn im lặng, tôi nhìn Lan, hai mắt bạn đã đỏ sọng lại như muốn khóc nhưng bạn vẫn tỏ ra tươi cười. Lúc này tôi rất muốn khóc nhưng không biết cái gì đã khiến tôi kìm nén nó, bởi lúc này đây, tôi đứng thơ thẩn như một cái xác không hồn, thế rồi Lan nắm tay tôi, đưa tôi một quyển sổ nói:

-Mình tặng bạn quyển sổ này, hãy giữ cẩn thận nhé! Nó sẽ mãi lưu giữ tình bạn giữa hai chúng ta.

Tôi xúc động quá nhưng tôi cảm thấy mình như không nói được, rồi bỗng nhiên Lan sững người ra, trời ơi! xe bus đến rồi sao? thế là Lan xa tôi thật rồi khi tôi chưa nói một câu từ biệt, Lan cười như đang mếu nắm chặt tay tôi như không muốn rời xa, tiếng còi xe inh ỏi đang thúc giục Lan, bạn buông tay tôi ra chào tạm biệt rồi chạy lên xe bus, tôi vẫn sững sờ đứng ngơ ngác ở đó, hình dáng chiếc xe cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hẳn, hai dòng nước mắt đã chảy vệt trên má tôi rồi tôi bỗng òa khóc, bầu trời như đang tối sầm lại đổ lên đầu tôi vậy. Tôi khụy chân xuống đất mà tâm trạng đau đớn, tủi thân. Lan thật mạnh mẽ, bạn ấy không khóc nhưng tôi biết bạn ấy buồn như tôi vậy. Tiếng chim hót líu lo, tiếng ve sầu bắt đầu kêu râm ran trên những bông hoa phượng đỏ thắm rực rỡ trên nền trời cao xanh thẳm của bầu không gian mùa hè. Mọi thứ đều tươi tốt, tưng bừng giống như mọi ngày chỉ lòng tôi đang thắt lại giữa không gian lạnh lẽo, đầy đau đớn. Rồi năm tháng cứ thếtrôi qua, tôi không còn nhắc về Lan nữa, nhưng trong lòng tôi luôn hiện lên hình bóng của Lan, mỗi lần mở quyển sổ của Lan tặng lại khiến tôi xúc động rơi nước mắt, lật từng trang, từng trang là những bức ảnh giữa tôi và Lan. Sao hồi ấy vui tươi, hạnh phúc đến thế, còn bây giờ tôi đang thui thủi ngồi đây ôm nỗi đau một mình.

Với tôi, cuộc chia tay đầy lưu luyến đau khổ ấy sẽ mãi là kỉ niệm sâu sắc trong thời ấu thơ khiến tôi không bao giờ quên mà phải ghi nhớ mãi, kỉ niệm ấy sẽ theo tôi mãi trên con đường về tình bạn, gắn bó thiêng liêng mà cao cả. Nhiều lúc tôi như muốn thốt lên ” Lan ơi! bạn đang ở đâu? ở đó bạn có nhớ mình không? còn mình thì nhớ bạn rất nhiều.”

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
1
Quỳnh Anh Đỗ
29/12/2018 10:44:32
Tuổi thơ tôi luôn gắn liền với những cánh đồng, những cánh cò, những con diều vi vu mùa hè và cả những lời rủ rê chơi bời của Ròm, thằng bạn thửa nhỏ của tôi.
Ròm là hàn Ròm là hàng xóm nhà tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bú sữa. Thật ra nó có tên họ đàng hoàng nhưng bọn tôi ai cũng gọi nó là Ròm, nhất là mỗi khi nó ở trần, lòi cả xương sườn ra. Nói thế thôi chứ bọn trẻ nhà quê chúng tôi ai cũng èo uột cả, chẳng hơn gì nó đâu nhưng gọi mãi rồi quen. Mà cũng lạ, tuy nó là con trai, lại cao hơn tôi cả khúc nhưng lại cứ bị tôi ăn hiếp! không biết nó có cảm giác gì khi bị tôi sai mà cái đầu bù xù của nó cứ gật lia lịa, cười cười rồi làm ngay. Đúng là thằng đần! Thế nhưng lâu lâu nó lại rủ tôi đi xem hát ở đầu làng nữa cơ. Và đối với tôi, nó là thằng bạn tốt nhất trên đời.
Tôi và nó hay chơi ở gần bờ sông, 1 nơi êm dịu và yên lành vô cùng. Nhưng ấy chỉ là ngay khúc sông đó thôi, chứ còn bên kia sông thì không ai dám bén mảng đến bao giờ. Đó là ngôi nhà của bà 5 xóm dưới. Hồi đó bà sống ở đó nhưng cách đây vài năm khi con bà chết đuối thì bà chuyển về xóm dưới sống cùng họ hàng. Thế là ngôi nhà bỏ hoang, Và từ đó chẳng biết từ đâu lại có tin đồn ngôi nhà có ma! Lúc đầu vài đứa biết rồi từ từ hết người này đến người kia và rồi cả xóm ai cũng đồn ầm lên. Không biết người đồn có thật nhìn thấy con ma bay là đà gì đó hay không nhưng cả tôi và thằng Ròm đều thấy ơn ớn. Tuy thế nhưng khu đồng cỏ đã bị tụi thằng Tí, thằng Tèo giành chơi nên tụi tôi đành phải “dũng cảm” chơi ở mé sông; và lại ban ngày thì ma nào lại dám nhát bọn tôi. Nhưng quả thật là lâu lâu tôi cũng khá tò mò về chuyện ma qủy đó và tôi cũng đã từng rủ thằng Ròm đi khám phá 1 phen nhưng nó chuyên môn từ chối, thằng coi vậy mà nhát! Nhưng nó không né mãi được, thằng Tí quậy ấy đã ngang nhiên thách bọn tôi đi vào ngôi nhà hoang ấy đương nhiên là 1 người như tôi không đời nào lại để bị coi thường thế được, thế là tôi đồng ý. Nhưng chẳng bao lâu sau tôi lại hối tiếc cái tính anh hùng rơm ngu ngốc của mình. Tôi lo ngay ngáy thằng Ròm cũng chẳng hơn gì, nó mới nghe tôi nói mà đã la oai oái cả lên, lại càng làm tôi nhụt chí anh hùng. Nhưng để bảo vệ danh dự tôi nhất quyết phải đi, thế là tôi năn nỉ, năn nỉ, rồi bắt buộc, và cả hăm dọa thằng qủy đó. may mắn là nó biết sợ nên đồng ý liền. thế là tối đó bọn tôi trốn ba mẹ chạy ù ra bờ sông bọn thằng Tí đã chờ sẵn nhưng tụi nó không vô mà lại núp sau bụi tre xem bọn tôi. Tôi ra vẻ bình tĩnh kéo ngay thằng Ròm vào trong dưới những cặp mắt đầy ngưỡng mộ của tụi nó, nhưng có ai biết rằng tôi đang toát cả mồ hôi. Tôi rất sợ bóng tối! thằng Ròm không biết thì sao chứ khi tôi bóp chặt tay nó, nó la oai oái cả lên. Vào đến giữa nhà chũng chưa thấy gì, vẫn là bóng tối và những cơn gió lùa. Tuy đã bớt sợ nhưng sao tôi hồi hộp quá. Tôi tưởng tượng không biết con ma này sẽ ra sao…ốm, mập? cao, thấp? bay hay là đi như con người ? eo ôi, nghĩ đến thế tôi rùng cả mình. …. RẦM……….
Bố, mẹ, bà nội, thằng Ròm…mọi người đều xung quanh tôi cả. Thằng Ròm kể khi cánh cửa sồ chợt đóng ầm lại, nó cứng cả người, đang tính lôi tôi ra thì mới nhận ra tôi đã mất tiêu, hoảng hồn, mò mẫm mãi thì phát hiện ra tôi đây nằm thẳng đơ dưới sàn! Nó sợ quá chạy đi kiếm người lớn. Tụi thằng Tí thấy Ròm chạy, sợ quá cũng toán loạn cả lên. Tối đó tôi bị 1 trận tơi tả, bố quất mấy phát đau điếng cả người, còn nội thì cứ ngồi niệm phật, sợ tôi bị ma ám! thằng Ròm cũng chẳng hơn gì tôi, cũng tơi bời. Đúng là 1 buổi tối nhớ đời!
Sau này thằng Ròm chuyển lên thành phố học, bỏ lại tôi đây 1 mình ở trường huyện, buồn chết được. Tuy thế kỉ niệm này sẽ luôn nằm mãi ở 1 ngăn nào đó trong tim tôi. Hy vọng đến 1 ngày, tôi và nó lại cùng đi thả diều, bắt bướm..với nhau, và nhất định thăm lại ngôi nhà năm nào, mặc dù giờ nó đã trở thành 1 mảnh vườn tuyệt đẹp.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư