Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết một bài văn nói lên tình cảm của em đối với trường lớp (thầy cô, bạn bè, mái trường)

6 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
8.568
20
4
Nghiêm Xuân Hậu ( ...
22/11/2017 19:55:55
Tháng năm sân trường đầy nắng
Nhuộm vàng tiếng ve râm ran
Tháng năm từng chùm hoa phượng
Bất ngờ đỏ rực mênh mang
Tháng năm – mùa hè cuối cùng
Một mùa hè chia li
Cổng trường nghiêng nghiêng im lặng
Dịu dàng nói tạm biệt em...
Năm năm học lặng lẽ trôi qua thật nhanh. Và giờ đây, em sẽ phải nói lời tạm biệt mái trường Tiểu học Lê Quý Đôn thân yêu – nơi chất chứa bao yêu thương, nơi có biết bao người thầy, người cô tâm huyết đưa chúng em đến bến bờ tri thức. Cảm xúc khi sắp phải chia tay với những người cha, người mẹ hiền luôn hết lòng chăm sóc cho đàn con và cả những cô cậu học trò đáng yêu, tinh nghịch thật khó diễn tả bằng lời. Biết bao kỉ niệm buồn vui cùng thầy cô, bạn bè cứ dần hiện về trong tâm trí như những thước phim quay chậm, làm sao có thể phai mờ, làm sao có thể lãng quên,... Lòng bồi hồi, bâng khuâng nhớ lại ngày đầu tiên tới lớp... Vẫn còn đây những e dè, nhút nhát và cả những giọt nước mắt chẳng thể biết lí do. Vẫn còn đây hình ảnh người cô - nhẹ nhàng lau nước mắt, ôm chặt em vào lòng rồi đưa em vào cửa lớp. Và còn đây những tiết học sôi nổi, những ánh mắt thân thương, những tiếng cười giòn giã,... Tất cả, tất cả như mới trong ngày hôm qua. Em thầm cảm ơn các thầy, các cô – những người đã dạy dỗ em trong suốt năm năm qua. Những bài giảng của thầy cô là hành trang không thể thiếu trong cuộc hành trình đến với những ước mơ mà em đã chọn. Em gửi tới thầy cô – những người đưa đò cần mẫn – lời chúc tốt đẹp nhất. Còn các bạn cùng lớp – những người anh em, tớ chúc các cậu luôn thành công trong cuộc sống. Mái trường ơi, cho em gửi một niềm yêu và nỗi nhớ. Sẽ có ngày em về lại nơi đây!...
Phụng Hiếu – 5A1
----------------------------------
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Thế là đã 5 năm rồi. Con vẫn nhớ như in, cũng những ngày hè như thế này, lần đầu tiên con được mẹ đưa đến trường Tiểu học Lê Quý Đôn, vào lớp học dành cho những học sinh vừa tốt nghiệp mẫu giáo. Con đã ấn tượng ngay với sân trường rộng và thư viện thật nhiều sách. Chúng con rụt rè, ngơ ngác trong ngày khai giảng đầu tiên giữa ngôi trường rộng lớn, xa lạ. Nhưng cũng chính ngày đầu tiên đó, ánh mắt trìu mến, thân thương của cácthầy các cô làm cho con cảm thấy gần gũi, tự tin. Miệt mài bao tháng ngày, thầy cô đã dìu dắt chúng con qua từng khó khăn, từng thử thách. Thầy cô đã cầm tay chúng con, uốn từng nét chữ nắn nót đầu đời. Lời thầy giảng dễ hiểu, giọng cô đọc ấm áp. Rồi những lần chúng con bị điểm kém, những lần chúng con nô đùa, nghịch dại khiến thầy cô phải phiền lòng, thầy cô vẫn luôn nhẹ nhàng cổ vũ, động viên. Chúng con cảm nhận được từng ngày, trong từng bài giảng của thầy cô, không chỉ là kiến thức, mà là sự tận tụy, hết lòng vì học sinh thân yêu. Những giải thưởng và những thành tích mà chúng con đạt được, trên hết là công sức, là tấm lòng của các thầy các cô. Từ những con chữ đầu tiên thầy cô truyền dạy, giờ đây chúng con đã có một hành trang kiến thức, tự tin bước tiếp chặng đường dài. Chúng con trân trọng cảm ơn và tri ân các thầy các cô! Lúc này, mỗi giây mỗi phút trôi qua, con đều muốn níu giữ. Năm năm học, mái trường Lê Quý Đôn đã trở nên thân thương quá đỗi, chúng con đã có biết bao kỉ niệm ở nơi đây.
Thầy cô ơi! Chúng con phải xa thầy cô thật sao? Hành trang của chúng con khi bước vào trường cấp hai và trên những chặng đường đời, sẽ là hình ảnh thân thương của các thầy cô giáo. Chúng con sẽ nhớ lắm cái xoa đầu của thầy, nhớ giọng nói trìu mến của cô. Chúng con sẽ nhớ lắm bóng dáng thầy cô trên bục giảng. Chúng con quên sao được những lễ khai giảng rộn ràng, náo nức, những hoạt động ngoại khóa lý thú, hứng khởi. Chúng con quên sao được những tiếng cười, những giọt nước mắt, của bạn bè, thầy cô… Chúng con nhớ lắm, không thể nào quên…
Các bạn học sinh ơi! Có bao điều mới lạ và thú vị vẫn đang chờ chúng mình ở phía trước. Nhưng chúng mình sẽ luôn có trong tim hình ảnh thân thương của các thầy cô và những năm tháng đầu tiên của quãng đời học sinh ở Trường Tiểu học Lê Quý Đôn yêu quý, phải không các bạn?
Chúng con cũng xin gửi lời tri ân tới các bậc phụ huynh, bằng yêu thương và tin tưởng, đã dành cho chúng con những gì tốt đẹp nhất!
Khi hoa phượng nở
Ve kêu râm ran
Tiếng trống vang lên
Năm học kết thúc.
Ngày đầu vào lớp
Lạ lẫm, ngỡ ngàng
Giờ lại xốn xang
Xa thầy, xa bạn.
Khi vào trường mới
Con sẽ không quên
Những bài toán hay
Những con chữ đẹp
Nhớ mãi dáng thầy
Nhớ mãi lời cô
Bao kỷ niệm đẹp
Một thời ấu thơ!
Con kính chúc các thầy cô ở lại mạnh khỏe, vững tay chèo lái con thuyền đến những bến bờ tri thức, chúc các em học sinh khối 1, 2, 3, 4 chăm ngoan, học giỏi, làm rạng danh ngôi trường mang tên nhà bác học hiền tài Lê Quý Đôn.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
9
5
Trịnh Quang Đức
22/11/2017 19:56:07
Kỷ niệm tựa như 1 cơn mùa hạ, tự dưng ào đến vào những lúc ta không ngờ nhất và làm ta ướt đẫm bằng những hoài niệm….
Sáng nay, đạp xe trên đường Lò Đúc chợt nghe tiếng trống trường, bánh xe tự dưng chậm lại…tiếng hát quốc ca nghe sao quen mà…lạ thế? Thu đã sang, tháng 9 đã chung chiêng nghiêng nắng khắp đất trời tự lúc nào mà ta ko hay. Chiếc lá vàng chênh chao…hồn ta như đang trôi về mùa thu của năm nào. Cả trường rợp cờ hoa, từng chùm bóng bay cứ hớn hở chỉ chực bay lên cùng gió, có cô bé áo trắng tinh khôi đang nín thở lắng nghe từng hồi trống chậm…vang…của thầy hiệu trưởng để rồi sau đó òa ra trong niềm hân hoan: 1 năm học mới đã bắt đầu rồi, ta sẽ lại học văn, ta sẽ lại cùng bạn giải toán…bao nhiêu hân hoan chờ đón ta phía trước…Tiếng còi xe vang lên inh ỏi, giật mình, ra chỉ là hoài niệm, phải rồi, ta không còn là cô học trò của mùa thu ấy nữa. Mùa tựu trường đến, nhưng ta chỉ là người khách qua đường với nỗi nhớ nghẹn lòng…mà thôi…
Người ta vẫn nói thu Hà Nội đẹp lắm, không cần ai ngợi khen tự nó đã là thơ, hôm nay ta đã được sống trong không gian ấy, không gian mà một thưở đọc thơ Nguyễn Đình Thi ta mơ mãi, nhưng thật lạ là giờ đây ta lại thấy sắc nấng hanh vàng trên tán xà cừ, cái tĩnh lặng trong veo của sân trường buổi sang sớm- mùa thu của tuổi học trò mới là điều ngọt ngào, khó quên nhất. Cuối tuần, tôi về thăm lại trường, một thói quen mỗi dịp về quê. Mặc lại chiếc áo đồng phục để thấy mình như bé lại. Bước đi trong sân trường, mọi thứ không đổi thay nhiều. Văn phòng giám hiệu vẫn đứng đó, uy nghi. Vẫn dãy nhà 2 tầng, nghe đâu đây tiếng cười trong trẻo, rộn ràng của bè bạn. Tôi đi dọc hành lang, nghe tiếng bước chân hối hả những ngày cặm cụi lấy sổ đầu bài mỗi sáng sớm. Theo thói quen, vừa đi tôi vừa thả hồn mình vào khoảng sân rợp bóng, trời thu, hình như sương giăng giăng, mọi thứ huyền ảo quả, hay ta đang mơ….? Phải rồi, một giấc mơ trở thành sinh viên mà thôi chứ thực ra ta vẫn là cô học trò lớp 12 đang vô tư với những tháng ngày nô đùa cùng bạn bè, say lòng cùng những bài giảng văn của cô, trăn trở suy tư trước bài toán của thầy…và cả những chông chênh, e ấp tuổi mười tám với “…bài thơ còn hoài trong vở/ giờ ra chơi mang đến lại mang về..”
Bước ra hành lang vắng vẻ, buột miệng gọi tên một người, không có ai đáp lại, chỉ có tiếng gió lao xao. Có ai đó đã nói tuổi học trò chình là gió, người ta không thể giữ mãi được gió..Biết là thế nhưng không hiểu sao lòng ta vẫn quặn đau: giá được học lại lần nữa tiết học cuối cùng, giá ta đừng buông tay bạn nhanh thế trong ngày chia tay, giá ta được rụt rè cất 3 tiếng “em thưa cô…” lần nữa, giá mà….Đã ba mùa phượng nở trôi qua kể từ ngày tôi rời xa mái trường THPT Nguyễn Huệ, nhưng ăn năn và hối hận là thứ không dễ quên đi. Những ngày tháng tập trung đội tuyển, học hành không chuyên tâm..ra trường, tôi mới thật sự thấm thía những tổn thương mình để lại trong cô, cô chủ nhiêm của tôi. Nỗi buồn trong đáy mắt cô ngày ấy sao ta chẳng nhận ra? Sao chỉ nhận ra khi màu phượng đỏ đã bàng bạc sắc của kỷ niệm xa xôi? Vậy mới biết trong các nghề có lẽ nghề giáo là nghề dễ bị đau nhất. Người chấp nhận làm nghề giáo không chỉ trao trọn kiến thức của mình cho học trò mà nhiều lúc còn phải chấp nhận sự phũ phàng và lãng quên nghiệt ngã, người bị vết thương ấy lại không thể trách ai, có chăng là tự trở về với giọt nước mắt của mình mà thôi…
Khi tôi viết những dòng này chỉ còn ít ngày nữa trường THPT Nguyễn Huệ sẽ kỷ niệm 30 năm thành lập, 30 năm với bao thăng trầm, với bao lứa học trò đến rồi đi. Ngày 13/11 tới sẽ là tết đoàn viên cho những đứa con xa quê về với gia đình mến thương của mình. Hồi hộp, bâng khuâng như cảm giác bút vở xênh xang, thơm mùi mực mới ngày khai giảng thủa nào. Lòng tự nhủ thầm: Ta sẽ về, về để gặp lại thầy cô, bạn bè, về để được chạm tay vào ký ức…lần nữa….
5
5
Nghiêm Xuân Hậu ( ...
22/11/2017 19:57:12

Chúng em may mắn được sinh ra và lớn lên trên dải đất hình chữ S xinh tươi, thanh bình và giàu truyền thống quý báu với những trang sử vàng chói lọi. Bao lớp người đã đi về với đất Mẹ...thế nhưng họ không bao giờ là quá khứ bởi:

“Có những phút làm nên lịch sử

Có những cái chết hóa thành bất tử

Có những lời hơn mọi bài ca

Có những người như chân lí sinh ra”

(Hãy nhớ lấy lời tôi-Tố Hữu)

Và trong giây phút hạnh phúc này, chúng em như tìm thấy chính mình, thấy mình thật sự tồn tại và là sự nối tiếp của cha ông, là tương lai tươi sáng của đất nước.Chúng em thật tự hào và vui sướng là những thế hệ học trò đầu tiên, những con người sẽ đặt bước chân mở đường trên chặng hành trình đầy gian nan phía trước của nền Giáo dục tỉnh nhà, dưới mái trường mang tên Đại tướng Nguyễn Chí Thanh-một người con anh hùng và là niềm tự hào muôn thuở của dân tộc.Tên của Người khắc mãi lại nơi đây, tại ngôi trường này, và hơn thế nữa,cái tên ấy sẽ khắc mãi trong trái tim của các thế hệ học trò và thầy cô giáo, đã và đang cùng nhau làm nên những điều kì diệu.

Với cuộc đời anh dũng, huy hoàng và vẻ vang của mình, Đại tướng đã được nhà nước Việt Nam trao tặng nhiều giải thưởng, huân chương cao quý. Đại tướng trở thành một huyền thoại và tên ông được người ta nhắc tới với một niềm cảm phục vô bờ, như một sự gợi nhớ về những huyền thoại, là những tấm gương sáng của thời đại, để con cháu học tập va noi theo. Tên Đại Tướng Nguyễn Chí Thanh được trang trọng dùng làm tên đường, tên phố, tên của các trường học trong cả nước. Ngôi trường em đang theo học cũng may mắn mang tên vị anh hùng dân tộc ấy.

Là trường chuyên đầu tiên và duy nhất của Đak nong, ngôi trường mang tên Đại Tướng như một niềm vinh dự. Hơn ai hết, chúng em tự hào và ấm áp cả cõi lòng khi con người vĩ đại ấy luôn luôn đồng hành, tiếp thêm nghị lực, là tấm gương để chúng em vững bước hơn. Nhìn thấy tên Người là thêm một lần chúng em thêm hiểu và thêm yêu cái vốn quý của một dân tộc anh hùng đã đi lên từ trong khói lửa.Một dân tộc đã gan góc đánh tan kẻ thù bạo ngược đang sẵn sàng vươn lên từ trong nghèo khó, lạc hậu để sách vai với các cường quốc năm châu trên thế giới như lời dạy bất hủ của Bác “tất cả đều nhờ vào công học tập của các cháu”; chúng em càng hiểu rằng, xưa dân tộc ta đã anh hùng trong chiến đầu thì nay chúng ta phải anh hùng trên mặt trận trí tuệ để mở ra vùng trời tri thức, vững bước tới tương lai.

Nhìn lại cuộc đời và chân dung đại tướng, chúng em hiểu đâu là con đường thực sự dành cho mình. Cho dù ta nghèo đói nhất, bất hạnh nhất…ta vẫn phải phấn đấu, vì cuộc đời không cần những kẻ chỉ biết khuất phục trước số phận. Hãy kiên trì đến giây phút cuối cùng, dù là một hơi thở cũng phải sống sao cho trọn vẹn, là một viên ngọc tinh khôi, thanh bạch và quật cường.Đừng bao giờ để bóng tối của cuộc sống gian khó làm cho lu mờ, hãy cứ hiên ngang mà bước tới!

Là những học sinh ưu tú nhất, chúng em đủ bản lĩnh và tự tin quyết định cho mình một hướng đi trong tương lai.Chúng em hiểu rằng, ngay lúc này phải ra sức học tập, rèn luyện bởi thời gian là không chờ đợi!Chúng em xin cố gắng cùng nhau rèn đức, luyện tài;cùng nhau chung sống dưới mái trường thân yêu này. Phấn đấu để xứng đáng là lớp người tiên phong trên con đường học vấn vốn không dung nạp những kẻ thiếu ý chí và thiếu đi lòng tự hào, tự tôn dân tộc.

Chúng em tin tưởng về một tương lai tươi sáng sẽ đến với nền giáo dục tỉnh nhà bởi sự tồn tại và lớn mạnh của trường chuyên Nguyễn Chí Thanh trong thời gian tới.Cái tên thân thương ấy sẽ đồng hành cùng chúng em mãi mãi, trên mọi bước đường của cuộc sống, có bao giờ quên được.

Cái đích cuối cùng trong cuộc sống của mỗi chúng ta, không nằm ở chỗ ta sẽ giữ lại gì cho riêng mình, mà là ta đã để lại những gì trong trái tim mọi người.Đó chỉ có thể là những ấn tượng đẹp, những tình cảm thiêng liêng về bạn bè, thầy cô, về cuộc sống muôn màu còn mãi trong cõi nhớ, về cái tuổi học trò đầy mơ mộng, giàu hoài bão dưới mái trường thân thương.Đó còn là một hình ảnh biểu tượng đặc trưng gắn bó mật thiết với hình ảnh người học trò trường THPT chuyên Nguyễn Chí Thanh, một logo trang nhã về hình thức phối hợp hình ảnh và đầy ý nghĩa chiều sâu, gợi cả những khát khao chinh phục những đỉnh cao tri thức của lớp lớp thế học trò nơi núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ.Để khẳng định, không gì có thể ngăn cản được bước chân khí phách ngang tàng và quyết tâm chinh phục những chân trời mới.

Vũ trụ với vô vàn những điều bí ẩn cần sự khám phá nơi con người. Đó phải chăng là lí do logo mang ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên về sự tròn đầy, nguyên vẹn. Một hình tròn với gam màu chủ đạo là sắc xanh trang nhã, hài hòa và tươi mát. Đó là một lời khẳng định đầy can đảm rằng một ngày kia, chính chúng ta chứ không ai khác sẽ làm đầy thêm vốn tri thức của chính mình. Màu xanh làm cho bức tranh cuộc sống hay là bức tranh tâm hồn của con người hiện ra giàu sức sống và tràn đầy sinh khí mới, trong khát vọng chinh phục tri thức ở tầm cao.

Nằm ở vị trí trung tâm với sức ảnh hưởng vô cùng to lớn và mang đầy dụng ý của chủ thể sáng tạo đó là hình ảnh ngọn đuốc rực sáng giữa không gian, thời gian vô tận.Trên một nền trời rộng thênh thang và muôn trùng sóng nước ngọn đuốc vẫn rực cháy với tất cả năng lượng nhiệt tâm.Ngọn đuốc ấy vươn mình lên trên, qua những bậc thang rồi từ từ xuất hiện ở đỉnh cao nhất.Một màu đỏ tươi - màu của chiến thắng vinh quang chỉ rực sáng từ những con người có khát khao thực sự.Bởi luôn luôn chờ đợi con người bên kia của cuộc hành trình là thành công và sự vẹn toàn.Sự liên kết của những hình ôvoan với nhau, tạo nên một obitan cân xứng, hội tụ những tinh hoa của nền khoa học tri thức tồn tại suốt 4000 năm của lịch sử loài người.Con người đã và đang bước những bước rất dài trên tiến trình phát triển và có lẽ là xa hơn thế nữa nhờ vào sự chăm lo và chú trọng hàng đầu đến giáo dục. Đó là biểu tượng trong sáng ngay dưới ngọn đuốc, là mũ trạng nguyên làm từ bút và vở - Chất liệu viết nên thành công mới! Từ màu xanh của núi rừng, nhấp nhô của địa đồ Đăk Nong ta đi tới. Bên trái của trang sách là một địa cầu mà nổi bật là dải đất hình chữ S, trong tương lai gần nhất, chúng ta không ngừng hi vọng vào một sự chuyển mình đầy gan góc và mạnh mẽ của đất nước.Tuy đất nước ta nhỏ về diện tích nhưng chúng ta luôn tự hào rằng chúng ta đã có một lịch sử vẻ vang lưu danh đến ngàn sau. Ngay cạnh đó là chiếc mũ và cây bút, cuốn vở lồng vào nhau biểu trưng cho một chiến thắng nằm ở phía cuối con đường mà chúng ta đã lựa chọn, cho ta thêm nhiều động lực và niềm tin vào chính bản thân mình để viết nên chiến thắng!

Tên trường và tên mảnh đất Đaknong thân yêu hiện lên trên nền của núi non hùng vĩ, trùng điệp những gian lao và thử thách. Ở đó như hiện lên hình ảnh của dãy Trường Sơn cheo leo, nơi mà biết bao bước chân anh dũng đã kiên trì, bền bỉ hiên ngang bước về phía trước. Giờ đây khi đất nước đã sạch bóng quân thù,đỉnh Trường Sơn vẫn luôn mời gọi, chờ đợi chúng em chinh phục. Những bông lúa cũng xuất hiện như nền tảng cuả nền văn minh lúa nước lâu đời, ở đó em thấy có bà, có mẹ cùng những giọt mồ hôi lấm tấm trên đồng giữa trưa oi bức, chúng em thấy yêu hơn yêu thêm gia đình, quê hương, đất nước và hiểu rằng luôn có những bàn tay ở bên nâng niu và bảo bọc cho chúng em.Tiếp thêm sức mạnh cho chúng em thêm vững bước.Đó còn là biểu tượng của vòng nguyệt quế, là đỉnh cao của niềm vinh quang, một minh chứng sáng rõ cho khát khao chinh phục nơi con người.

Tên trường mang một phong vị rất tây phương “Nguyễn Chí Thanh GIFTED HIGH SCHOOL” .Một sự hòa điệu với vẻ đẹp vừa gần gũi vừa là khát vọng tầm cao. Chúng ta chẳng thể nào trưởng thành lên được nếu cứ gói gọn trong vòng chữ “tôi” biệt lập của mình.Học tập những xu hương mới và kết hợp với văn hóa cổ truyền dân tộc để làm giàu thêm cho đất nước là một định hướng đúng đắn và thông minh trong buổi giao thời.

Logo, một biểu tượng đẹp đã mang trong nó biết bao nhiêu là tiếng lòng thổn thức từ ngàn xưa vọng lại.Nó mang trong mình một sức mạnh vô biên của con người và khát khao vươn tới những đỉnh cao học thức.Nó còn là dung hòa của trái tim nhân loại,ta đâu chỉ sống bằng lí trí mà con sống bằng một trái tim rực lửa và khao khát yêu thương. Không hề khoa trương, diễm lệ, hết sức nhẹ nhàng mà tinh tế, Logo của chúng ta là biểu tượng đẹp cho môt thế giới phong phú và tràn ngập khát vọng sống, khát vọng chinh phục và yêu thương.

Và em ấn tượng mãi về xứ mệnh của nhà trường “Tạo dựng môi trường học tập nề nếp, kỷ cương, chất lượng cao để tài năng học sinh có cơ hội đc tỏa sáng”Có thể xem đây là một lời hứa chân tình của những thầy cô giáo đầy tâm huyết vì học sinh thân yêu.Thầy cô đã coi giáo dục là một sứ mệnh, là thiên chức của người làm cha, làm mẹ đối với con cái của mình.Đó là một hướng đi hoàn toàn đúng, hướng đến những muc địch nhất định trong việc giáo dục toàn diện nhằm đào tạo thế hệ những con người có đủ phẩm chất và năng lực, kỹ năng sống cần thiết khi ra đời. Nhằm hướng đến một mục tiêu duy nhất-để tài năng được khơi nguồn và phát triển một cách phát hiện, một hướng đi chưa từng thấy trong nền giáo dục còn non trẻ của Tỉnh nhà, dự báo một bước khởi sắc trong thời gian gần nhất.

Nề nếp, kỷ cương là phong cách làm việc theo khuôn phép và phụ thuộc vào khá nhiều những nội quy chung, nghiêm khắc, công bằng để đảm bảo tính nghiêm chỉnh, lề lối trong phong thái làm việc và học tâp. Điều đó rèn luyện cho chúng em những tác phong ngay trong việc sinh hoạt hằng ngày.Vì vậy, tự nó đã khơi nguồn cho những ý thức nảy nở và dần dần làm nên những lời ăn, tiếng nói đẹp.Tất cả làm nên một diên mạo bên ngoài văn minh, để thấy một khía cạnh khác nữa về vẻ đẹp từ bên trong của lớp thế hệ trẻ. Những điều ấy chúng em sẽ mang nó theo suốt cuộc hành trình chứ đâu chỉ dừng lại khi là một học sinh và vứt bỏ khi không còn cắp sách tới trường. Đó là những hành trang vô cùng quý báu được góp nhặt từ một môi trường học tập tốt đẹp.Còn gì hơn là một niềm tự hào khi được học tập và rèn luyên trong một môi trường như thế!

Bên cạnh nề nếp, kỹ cương chúng em còn được học tập với nhưng điều kiện tốt nhất về cơ sở hạ tầng và một nền giáo dục chất lương cao.Đó là cơ sở tạo nên một nền tảng vững chắc về tri thức, giúp tư duy được đẩy manh sáng tạo và nâng cao hiệu quả học tập.

Những mục tiêu, định hướng trên, trước hết chúng em thấy nó mới ra đời và tồn tại duy nhất ở trg THPT chuyên.Được học tâp với những định hướng ấy, trước tiên là sự may mắn.Cùng với đó là sự nỗ lực không ngừng của thế hệ các thầy cô, ngày đêm tận tụy để xây dưng và hướng dẫn chúng em như định hướng ban đầu.

Và thử hỏi nếu không có những định hướng toàn diện và chính xác như trên thì có bao giờ chúng ta xác định đúng hướng đi và sự góp mặt đông đủ các thầy cô và thế hệ học sinh.Hãy cùng nhau làm nên những kì tích trên những bước tiến đầu tiên khá sâu sắc và thấm đẫm tình yêu với nghề dạy học cao quý.

Chúng em xin gửi lời tri ân chân thành nhất đến thầy cô, đến mái trường yêu dấu bằng tất cả tin tưởng và ước mong về mái nhà Nguyễn Chí Thanh ngày càng phát triển vững mạnh, xứng đáng với lòng mong mỏi và nhiệt huyết rực cháy của bao lớp người.

5
9
Nghiêm Xuân Hậu ( ...
22/11/2017 19:58:04
Trong cuộc đời của mỗi người, chắc ai cũng từng có ngày đầu tiên đến trường để được học tập, được tiếp thu những kiến thức, những điều mới mẻ mà thầy cô mang lại và những niềm vui bạn bè mang đến. Ngôi trường, nơi ươm những ước mơ, nơi để lại những vui buồn của tuổi học trò – đáng để nhớ. Trường THPT Chuyên Nguyễn Chí Thanh ngôi trường mới thành lập và cũng là trường chuyên đầu tiên của tỉnh Đăk Nông. Là khóa đầu tiên của trường, tôi thấy rất hãnh diện nhưng cũng không khỏi bỡ ngỡ, lạ lẫm khi bước vào trường, gặp thầy cô mới, gặp bạn bè mới…ngôi trường đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi khi lần đầu bước vào.

Ngôi trường mới thành lập được sự đầu tư của nhà nước nên khá khang trang. Trường chưa hoàn tất nhưng có thể thấy sự quy mô với 3 dãy phòng học đã xây xong cùng với khu kí túc xá, sân bóng, hồ bơi...dần hoàn thành theo dự kiến. Không chỉ ấn tượng về quy mô, ngôi trường còn gây ấn tượng với logo - biểu tượng của trường. Logo có màu sắc tươi tắn, thanh nhã, hài hòa. Với màu sắc chủ đạo là màu xanh- màu hòa bình màu của những ước mơ và trường sẽ là nơi ươm mầm những ước mơ ấy. Ở viền trên của vòng tròn là dòng chữ “Trường THPT Chuyên – Gifted High school”, biểu trưng cho vòng tròng viên mãn của trí tuệ và của sự nối tiếp không bao giờ dứt. “Gifted” trong tiếng anh nghĩa là tài năng. Đó chính là kì vọng của Thầy cô giáo, của Cha Mẹ, của các Cô, các Bác lãnh đạo vào chúng tôi, mong chúng tôi học tập, rèn luyện sao cho xứng đáng với 2 chữ “tài năng”. Giữa vòng tròn là hình ảnh quyển vở là ngọn đuốc ở giữa. Ngọn đuốc biểu tượng của niềm tin và thầy cô sẽ luôn là người thắp sáng ngọn đuốc, là người sẽ ươm mầm những ước mơ của học sinh. Bên phải quyển vở là hình ảnh của mũ cử nhân và cây bút nói lên rằng: muốn thành công thì phải rèn luyện, học tập, phải cố gắng học tập bởi ....... Bên trái là hình ảnh địa cầu và đất nước Việt Nam với mong muốn vào thế hệ trẻ có thể đưa đất nước Việt Nam vươn mình ra thế giới, để có thể sánh vai với các cường quốc năm châu. Khát vọng của ngôi trường cũng là khát vọng của một dân tộc nhỏ bé nhưng anh hùng với ước mong mang tài năng của mình để đi vào thế giới. Học tập để nâng cao vị thế của chính mình trên trường quốc tế, để Việt Nam là dấu son vinh quang trên địa đồ thế giới về vẻ đẹp của những con người “Lưng đeo gươm tay mềm mại bút hoa”. Ngang hình tròn với dải ruy - băng tên trường “Nguyễn Chí Thanh” một đại tướng tài ba của Việt Nam, nổi bật lên trên nền của Đăk Nông với sự nâng niu của bông lúa vàng hay chính là cành Nguyệt Quế vinh quang. Đó là khát vọng về niềm tin, hi vọng xẽ là một ngôi trường đem lại sinh khí tràn ngập cho nền giáo dục tỉnh nhà Đăk Nông, thắng như ngọn đuốc của trí tuệ, của truyền thống mãi thắp sáng ước mơ chính phục đỉnh cao tri thức như tâm điểm của Obitan mãi chuyển động trên nguyên tử - Ước mơ vươn tới tầm cao trí tuệ còn mãi với thời gian. Ta còn tự hào về cái Tên Nguyễn Chí Thanh (1914–1967) - một tướng lĩnh chính trị của Quân đội Nhân dân Việt Nam. Ông từng công tác ở nhiều lĩnh vực khác nhau và đều có khả năng phát triển lĩnh vực đó nên còn được gọi là "Vị tướng phong trào". Ông cũng là người đề ra chiến thuật đánh áp sát của Quân Giải phóng miền Nam với phương châm "Nắm thắt lưng địch mà đánh". Được mang tên ông là niềm vinh dự lớn của trường và cũng là niềm tự hào và vô vùng hãnh diện của tất cả học sinh. Bước dưới trang sử vàng quang vinh mà đại tướng trao lại, thế hệ trường THPT chuyên Nguyễn Chí Thanh viết nên trang vàng chói lọi cho riêng mình bằng sức trẻ, tài năng và sáng tạo. Chân trời phía trước mở ra bao mời gọi và hấp dẫn, học sinh và giáo viên trong nhà trường sẽ nguyện dấn thân để làm nên những kì tích để ánh sáng trí tuệ bừng lên giữa mảnh đất cao Nguyên M’Nông này.

Để ươm mầm cho tài năng của học sinh, để tài năng của học sinh có cơ hội được tỏa sáng không chỉ là sự cố gắng của bản thân các học sinh mà còn là sự hỗ trợ, dẫ dắt của các thầy cô trong nhà trường. Nhà trường có sứ mệnh tạo dựng một môi trường học tập nề nếp, kỷ cương, chất lượng để học sinh có cơ hội được bộc lộ khả năng, được tỏa sáng, để mang lại những niềm vinh dự, hãnh diện cho trường, cho tỉnh nhà và cho đất nước.

Tạo dựng một môi trường tốt đẹp như thế nghĩa là Thầy cô luôn miệt mài để không chỉ truyền cho chúng em tri thức mà truyền cả cách thức học làm người để đi đến tương lai. Từ nề nếp, kỉ cương, tình thương và trách nhiệm, mảnh đất ấy mới có thể ươm mầm hi vọng, làm sáng dậy tài năng. Có nền nếp, kỉ cương thì học sinh và giáo viên mới đi xa nhất trên con đường chính phục tầm cao trí tuệ với bao hoài bão đẹp. Đam mê học hỏi, con người sẽ có cơ hội khẳng định mình: khẳng định tri thức mình tích lũy được; khẳng định khả năng lao động, sáng tạo. Quả thật, đó là nốt nhấn của tình yêu và đam mê bởi ai đó từng nói “Đam mê học hỏi là niềm đam mê không bao giờ phản bội con người”. Học hỏi mở mang cho con người tri thức về đời sống tự nhiên, xã hội, con người; rèn luyện cho con người những kĩ năng cần thiết. Đam mê học hỏi giúp con người: từ chỗ biết ít đến biết nhiều, từ biết sơ sài đến biết sâu sắc; từ chỗ biết một lĩnh vực mà có hiểu biết về nhiều lĩnh vực đời sống khác nhau; có nhiều kinh nghiệm trong công việc và trong cuộc sống. Đó là một trong những con đường dẫn đến thành công, tỏa sáng. Đó cũng là nhu cầu cao quý mang tính nhân văn làm cho con người sống có ý nghĩa, giúp con người ngày càng hoàn thiện nhân cách, phẩm chất bởi“Con người ta sớm muộn gì cũng nhận thấy rằng chính họ là người làm vườn cho tâm hồn và đạo diễn cho cuộc đời họ”(Giêm A- len). Nơi mái trường này, nhìn khẩu hiệu đầy tâm huyết ấy đã đánh thứctrách nhiệm của mỗi học sinh đối với cuộc sống của bản thân trong quá khứ, hiện tại và tương lai. Chúng ta hiểu rằng không ai khác, mỗi cá nhân phải có trách nhiệm với quá trình rèn luyện nhân cách, bồi dưỡng tâm hồn, và đóng vai trò quyết định trong việc xây dựng tương lai cho mình từ khát vọng rèn luyện và mơ ước thành công như lời khuyên mà ông Steve Jobs - giám đốc điều hành tập đoàn máy tính Apple - dành cho bạn trẻ: “Ước mơ lớn sẽ giúp bạn thay đổi thế giới này…”.

Đó là đích cần đi tới của giáo viên trong nhà trường với công cuộc ươm mầm tương lai bởi “hiền tài là nguyên khí của quốc gia”. Và mỗi học sinh cũng thấy đây là cơ hội, vinh dự cho mình để ra sức học tập, cống hiến và khẳng định sự tỏa sáng. Sự phối hợp tinh cần giữa “Thầy chủ đạo, Trò chủ động” sẽ tạo nên những trang vàng truyền thống tốt đẹp để bao lời ước hẹn xôn xao trong tái tim mỗi học trò với các thầy cô: lời ước hẹn thành công dưới mái trường này!!! 

Một năm học mới đã bắt đầu, con đường học tập sẽ rất gian nan. Mỗi học sinh chúng ta nguyện ra sức học tập, rèn luyện đạo đức, chăm ngoan nghe lời Thầy cô giáo để cùng nhau xây dựng mái trường THPT Nguyễn Chí Thanh của chúng ta xứng đáng với tên trường “Trường THPT Nguyễn Chí Thanh – Gifted High school”.
3
3
Nghiêm Xuân Hậu ( ...
22/11/2017 19:58:33

Thật tình cờ khi tôi lên trang Internet tra tên đại tướng Nguyễn Chí Thanh. Trang Wikipedia hiện ra trước mắt với muôn bài viết về đại tướng. Cuộc đời đại tướng đã song hành cùng với hai cuộc kháng chiến của dân tộc kể từ ki sinh ra đến khi mất (1914-1967), cuộc đời chưa dài song người anh hùng ấy đã để lại những trang sử quang vinh cho dân tộc và trường tôi được vinh dự mang tên: Trường THPT chuyên Nguyễn Chí Thanh.

Quê hương Thừa Thiên Huế xinh đẹp và anh hùng đã sinh ra ngời con tài ba ấy. Xuất thân từ con nhà nông chân lấm tay bùn, người anh hùng cứu nước tài ba đã tham gia vào Mặt Trận Bình Dân năm 1934; 23 tuổi ông tham gia Đảng cộng sản Đông Dương, lần lượt những chức vụ cao cả, vẻ vang nhưng trọng trách rất nặng nề như Bí thư chi bộ, Bí Thư tỉnh ủy tỉnh Thừa Thiên. Tư năm 1948 đến năm 1950, ông làm bí thư liên khu ủy 4. Cuối năm 1950 đảm nhận chức vụ Tổng cục chính trị quân đội Nhân Dân Việt Nam. Trong Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ II (1951) ông được cử vào bộ chính trị. Năm 1959 ông được phong hàm Đại tướng. Năm 1965-1967 giữa chức Bí thư Trung ương cục Miền Nam kiêm Chính ủy quân giải phóng Miền Nam. Với sự cống hiến lớn lao đó, ông đã được nhà nước tặng thưởng nhiều huân huy chương cao quý như: Huân chương sao vàng, Huân chương chiến công hạng nhất, huân chương chiến thắng....

Những dòng chữ về một người con ưu tú của dân tộc đã khiến tôi rất tự hào về người con anh hùng của đất nước. Vinh dự lớn là trường được mang tên vị đại tướng lừng lẫy trong hành trình bảo vệ Tổ quốc, xây dựng quê hương. Tôi đã có những cảm xúc mãnh liệt khi đan xen giữa niềm tự hào còn thấy mình may mắn được sống trong truyền thống tốt đẹp của cha ông: Anh dũng hiên ngang không bao giờ lùi bước. Một đất nước tươi đẹp luôn được bàn tay của những người con anh hùng gìn giữ và phát huy. Một đất nước mà “Mỗi chú bé đều nằm mơ ngựa sắt – Mỗi con sông đều muốn hóa Bạch Đằng”. Một đất nước mà tên những người con anh dũng đã thành tên đất, tên làng, tên đường tên phố; không chỉ là làng Gióng thuở sơ khai mà hôm nay còn là con đường, ngôi trường mang tên Nguyễn Chí Thanh. Trong trái tim những người được theo học dưới mái trường này, truyền thống với ngọn lửa lớn đó đủ sức sưởi ấm và nâng bước chân họ trên con đường đi đến thành công.

Hạt giống tốt mà lịch sử gieo xuống ngày nay đã ươm mầm hi vọng cho lớp hậu thế, trong tôi, hình ảnh ấy như sôi trào lên bao cảm xúc như ngọn núi lửa trong cơn ngủ quên nay bừng tỉnh dậy để đốt cháy mọi chướng ngại mà tìm lẽ sống đúng của mình. Lý tưởng học tập để mai sau xây dựng cuộc đời, cống hiến và bảo vệ Tổ quốc không thẹn với lóp cha anh đi trước.

Nhớ về đại tướng Nguyễn Chí Thanh – vị đại tướng của phong trào – Ngôi trường của chúng tôi cũng hi vọng được vinh danh với những phong trào lớn mạnh như thế. Một ngôi trường chỉ xứng tầm cao khi đạt những thành tích cao trong phong trào học tập – lao động và sang tạo. Trường phải xứng đáng là người “giữ lửa” nhiệt huyết để đi đầu trong các trường trong tỉnh nói riêng và phải có khát vọng vươn ra tầm khu vực và cả nước nói chung.

Cảm xúc thật tuyệt khi nghĩ về tương lai của ngôi trường, dẫu đang đứng chân trong những ngày gian khổ đầu tiên, thầy cô sẽ đồng hành và là người trao ngọn đuốc của tất cả nhiệt huyết và lòng nhiệt thành để đưa chúng tôi đi đến chân trời tri thức và đỉnh cao của vinh quang mà xây đắp cuộc đời. Ngọn đuốc ấy trao tay sẽ thắp sáng lên tương lai của một vùng đất rộn rã nguồn sống mới này. Nếu vị đại tướng xưa từng dùng chiến thuật “nắm lấy thắt lưng địch mà đánh” thì ngôi trường hôm nay cần bám sát vào những yêu cầu của mỗi bài giảng, của xã hội để làm hành trang cho học sinh vững bước vào đời. Cả học sinh và giáo viên cần ý thức được rằng sứ mệnh dựng xây vùng đất cần được phát huy bởi những con người hôm nay để làm chủ ngày mai, cần thắp lên tài năng để được tỏa sáng. Đó mãi là nơi thầy trò biết lắng nghe nhau, nơi có những kỉ niệm không phai của tuổi học trò. Ngày mai bắt đầu từ ngày hôm nay là vậy!

Trong chiến tranh ta đã đánh cho kẻ thù 5 châu phải sợ, đánh cho bạn bè năm châu phải nể, đánh để vượt lên, để Việt Nam luôn ngẩng cao đầu sánh bước với bạn bè quốc tế thì hôm nay trách nhiệm, sứ mệnh ấy không là đánh địch mà là chinh phục đỉnh cao tri thức, kĩ năng, kinh nghiệm để tự hào mãi vè một Việt Nam bản lĩnh, trí tuệ, quật cường. Khẩu hiệu thi đua của nhà trường đủ sức để khẳng định điều đó.

Logo của nhà trường đã mở ra ấn tượng và khát vọng mới về con đường chinh phục đỉnh cao tri thức, trí tuệ. Trang sách đồng hành của thầy và trò đang mở ra bên cạnh quả địa cầu và dáng hình chữ S thân thương của dân tộc. Đó là mong muốn vươn đến đỉnh cao với bạn bè trong nước và quốc tế của một ngôi trường mang trên mình trọng trách lớn lao – Đào tạo nhân tài, phát triển đất nước! Mũ cử nhân, ngọn đuốc, vòng obitan nguyên tử thể hiện cho sự chính phục đỉnh cao trí tuệ, ước mơ thành đạt trong cuộc sống, và nối tiếp khát vọng của cha ông để tiếp lửa của quá khứ mà thắp sáng cho hiện tại, ước vọng của tương lai. Đằng sau là hình ảnh của núi sông, quê hương, biển khơi và bầu trời bao la vô tận như thông điệp xanh gửi đến để cổ vũ mọi người: Biển học bao la vô tận và cao rộng như đất trời. Bông lúa vàng nâng logo bay lên như ước mơ đang được chắp cánh từ nền văn minh nông nghiệp của dân tộc đang quyết tâm xây dựng một đất nước mới hôm nay với sự nghiệp công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước.

Giật mình tôi nhìn lại chiếc áo trắng đón chào năm học mới đang in hình chiếc lo go nền xanh xinh xắn, trang nhã trong tôi dấy lên niềm tự hào. Mang màu áo, mang logo trên vai, tôi bước nhanh và tự nhủ: Tôi sẽ lớn lên nhiều dưới mái trường này để vững bước đi đến tương lai. Tôi thầm chúc cho ngôi trường không ngừng lớn dậy trong trái tim của mỗi học trò, chúc cho thầy cô mãi là người lái đò tận tụy, thành công với những chuyến đò đầy dù bao bão táp vẫn cập bến vinh quang.

3
3
Nghiêm Xuân Hậu ( ...
22/11/2017 19:59:04

Lúc còn ấu thơ, chắc ai ai cũng ngỡ rằng chỉ có cha mẹ là cho ta tình cảm nhiều nhất. Nhưng không! Thời gian cứ trôi lặng lẽ và từ khi được cắp sách tới trường thì em mới nhận ra được rằng tình cảm của thầy cô dành cho em cũng như tình cảm của cha mẹ dành cho em vậy. Cô như người mẹ, thầy như người cha đã dìu dắt chúng em trên con đường học vấn.

Thời cắp sách tới trường của mỗi chúng ta là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Chính thầy cô là những người thay đổi cuộc đời chúng ta, uốn nắn chúng ta từng chút một trên con đường học tập. Ngày ngày đến lớp đều được nghe những lời nói ngọt ngào và ấm áp của thầy cô. Ôi! Những lời nói thân thương chứa đựng biết bao tình cảm như những dòng sữa rót vào lòng chúng em. Từ khi chúng em còn bi bô tập nói thì đã được đưa tới trường mẫu giáo để tập làm quen với trường lớp. Cũng chính tại đó, thầy cô đã dạy cho chúng em biết thế nào là lễ nghĩa, là biết cách cư xử cho phải phép. Ngày ngày trôi qua, chúng em dần dần bước lên những bậc cao hơn của nấc thang kiến thức và thầy cô luôn dõi theo chúng em. Từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay cho đến một sai phạm nhỏ, một lần không thuộc bài, thầy cô đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở. Thầy cô là những người thầm lặng đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức, cho chúng em một tương lai tươi đẹp.

Thầy cô - hai tiếng thiêng liêng mà chỉ có những học sinh đủ tư cách mới được phép gọi. Họ là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời của riêng mình, người đã chắp cánh ước mơ cho chúng em. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là người lái đò cho học sinh. Khi một năm học kết thúc là chuyến đò cập bến. Có lẽ trong chuyến đò đó đã có biết bao điều thú vị. Thầy cô dạy cho em biết rằng trong cuộc sống có rất nhiều khó khăn, thử thách nhưng cũng có vô vàn niềm vui và sự bất ngờ. Nhờ thầy, nhờ cô luôn tận tình điều khiển, lèo lái chuyến đò đó mà chúng em đã vượt qua tất cả những khó khăn, để rồi theo chuyến đò cập bến cảng kiến thức trong niềm vui. Không chỉ riêng của chúng em mà còn của cả thầy cô nữa. Những gì thầy cô làm cho chúng em thiêng liêng, cao quí đâu kém những gì cha mẹ làm cho chúng em vậy.

Cuộc đời của mỗi chúng ta chắc chắn sẽ không thể phát triển, chắc chắn sẽ vô ích nếu như không có sự nuôi dưỡng và giáo dục. Vốn tạo hóa đã sinh ra như vậy, là con người, ai cũng có cha, có mẹ, có bạn bè, có người thân. Chúng ta được hưởng công ơn sinh thành, được hưởng sự nuôi dưỡng của cha mẹ để lớn lên từng ngày, được sự chia sẻ, giúp đỡ của bạn bè, người thân để sống tốt hơn, phát triển hơn. Thế nhưng, chúng ta còn được hưởng một thứ vô cùng to lớn, vô cùng quan trọng đó là tình yêu thương, sự giáo dục, dạy dỗ của những người thầy giáo, cô giáo trong những mái trường thân thương. Đối với chúng em, đó là thứ tình cảm vô cùng thiêng liêng và quý giá. Nó theo chúng em ngay từ những ngày còn thơ ấu, từ những ngày mới học con chữ đầu tiên. Hình ảnh người thầy, cô giáo đã xuất hiện trong chúng em ngay từ những ngày em tập đọc, tập viết. Có ai thử tưởng tượng đến hình ảnh những người thầy đêm đêm thao thức với ngọn đèn dò từng chữ một trên bài làm của học sinh, soạn ra những bài học, những kiến thức mới chuẩn bị cho tiết giảng của ngày hôm sau, hay tìm ra những phương pháp, cách dạy, cách học tốt nhất nhằm giúp học sinh của mình học tập tốt hơn. Có ai tưởng tượng đến hình ảnh người thầy đứng trên bục giảng say sưa giảng bài, đôi mắt hướng cái nhìn trìu mến về phía học sinh của mình.

Thầy cô vất vả, cực nhọc vì học trò là thế, vậy mà lắm khi chúng em lại gây ra những điều sai trái khiến thầy cô lại phải lo lắng, bận lòng. Lắm khi chúng em không trật tự nghe giảng, lắm khi chúng em nói năng vô lễ, hành xử sai trái khiến thầy cô phải suy nghĩ, nhắc nhở. Thế nhưng, tình cảm của thầy cô đối với chúng em cũng không vì thế mà phai nhạt, tình cảm ấy cứ mỗi ngày một nhiều hơn, đậm đà hơn.

Những tiếng gọi thiêng liêng “cha, mẹ, thầy, cô” là những tiếng gọi chứa đựng bao tình cảm thân thương và sâu sắc trong lòng em. Cha mẹ là người đã có công sinh thành ra em, thì thầy cô là người đã có công dạy dỗ em. Mái trường giống như ngôi nhà thứ hai của em, thì thầy cô cũng giống như cha mẹ thứ hai của em vậy. Em xin gửi lời cảm ơn đến quý thầy cô đã không quản ngại khó nhọc để dạy dỗ, bảo ban chúng em, để đưa chúng em trở thành người con ngoan trò giỏi. Em tự hứa với lòng mình là sẽ luôn vâng lời thầy cô và học tập ngày một tiến bộ hơn để mai sau sẽ trở thành một công dân có ích cho xã hội, cho đất nước. Em mong rằng thầy cô luôn tin tưởng em. Cuối cùng, chúng em xin kính chúc quý thầy, cô giáo trên toàn đất nước mỗi ngày có thêm nhiều sức khỏe, thành đạt hơn, thành công hơn để luôn luôn là những toa tàu đi đầu, hướng dẫn đàn em của mình đưa đất nước mỗi ngày một vinh quang hơn. Thầy cô ơi! Lúc nào em cũng thương yêu và kính trọng thầy cô nhiều lắm!

Viên phấn nào trên tay
Thầy dạy em học chữ
Bụi phấn nào bay bay
Vương tóc thầy trắng xóa.
Bao mùa thu đi qua
Thầy xưa nay đã già
Khai trí em thêm sáng
Cho cây đời nở hoa.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×