Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết về những kỉ niệm sâu sắc của thầy cô và mái trường mến yêu

3 trả lời
Hỏi chi tiết
19.085
105
28
Nguyễn Thành Trương
12/10/2018 18:47:07
Thời gian cứ thế trôi qua như thoi đưa, vậy là thấm thoắt đã mười hai năm học sắp trôi qua. Đứa trẻ ngày nào còn khóc lóc, đứng sau lưng mẹ trong ngày đầu tiên cắp sách đến trường. Giờ đây đã sắp phải nói lời chia tay với mái trường, với thầy cô, bạn bè và cũng chia tay luôn cả hai chữ “học sinh” của bản thân mình.
Vậy đấy, thời gian trôi qua có bao giờ trở lại, suốt những năm tháng qua gắn bó với “thầy cô và mái trường” nơi đã để lại cho tôi biết bao nhiêu kỉ niệm của một thời không thể nào quên. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến ngày 20/11- ngày Nhà Giáo Việt Nam, cũng là ngày cuối cùng “tôi” của thời học sinh được bên mái trường, thầy cô và bạn bè nơi đây tại mái trường mang tên THPT chuyên .................. – ngôi nhà thứ hai nơi tôi đã gắn bó.
Bất chợt những kỉ niệm trong tôi chợt ùa về một cách rõ nét hơn bao giờ hết đưa tôi trở về những ngày tháng còn là một đứa học sinh lớp 9.. Nhớ ngày nào ngôi trường mang tên chuyên .................. còn quá xa lạ với tôi, ngôi trường mơ ước của biết bao lứa học sinh như tôi. Có lẽ ấn tượng đầu tiên về ngôi trường chuyên .................. này phải kể đến “con dốc” vừa dài, vừa cao vời vợi hiện ra trước mắt. Biết bao lần đứng dưới chân dốc trường nhìn lên, nơi một chân trời mới sắp mở ra trước mắt tôi. Leo lên hết con dốc ấy, lần đầu tiên đứng ở cổng trường học nhìn vào trường, tôi đã hét thật to như để thỏa mãn sự sung sướng, thích thú xen lẫn tò mò của bản thân mình về trường,… Thật sự, trước khi trở thành một thành viên trong ngôi nhà chung chuyên .................., tôi đã dành một tình yêu trọn vẹn cho ngôi trường này. Để rồi cảm xúc như vỡ òa khi biết mình đã trở thành một thành viên bé nhỏ trong ngôi nhà chung. Có thể tôi quá lan man nhưng có lẽ những kỉ niệm đầu tiên về ngôi trường luôn là những kí ức theo ta đi suốt cuộc đời. Kỉ niệm với ngôi trường này nhiều lắm kể làm sao cho hết, thời gian gắn bó với ngôi trường trong suốt quãng thời tuổi thanh xuân cấp ba của tôi còn nhiều hơn là khoảng thời gian ở nhà. Ngôi trường gắn bó với tôi cả lúc vui lẫn lúc buồn. Nào là những ngày học thêm sớm tối cùng bạn bè ăn ở căng tin của trường. Nào là những ngày lao động, trực tuần mệt nhoài. Nào là những ngày trời lạnh rét run người vẫn đến trường học thêm ca lỡ đến tám giờ tối mới về. Nào là những ngày trời mưa… Đâu đây trong tôi những ngày lang thang khắp các ngõ ngách của trường không khác gì những nhà thám hiểm mở rộng tầm mắt đến những vùng đất mới. Thật nhiều, thật nhiều những kỉ niệm nơi đây.
“Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ... “
(Người lái đò)
Nếu cha mẹ là người đã sinh ra ta, đưa ta đến với cuộc đời này thì thầy cô là người cha, người mẹ thứ hai đã dạy cho ta kiến thức, truyền đạt cho ta biết bao điều hay lẽ phải về kĩ năng sống, giúp ta nên người. Quả đúng như lời thơ, có mấy ai đi suốt cuộc đời mình mà không có người thầy, người cô dẫn lối. Có mấy ai trưởng thành mà không phải trải qua những ngày tháng học sinh, ngồi trên ghế nhà trường nghe thầy cô giảng bài. Thầy cô - những người lái đò tận tụy hết lòng với nghề, với mỗi lứa học sinh của mình. Làm sao có thể lớn lên, có thể trưởng thành mà không có thầy cô ở bên dạy dỗ, dẫn đưa. Thầy cô giống như những cây chỉ nam, những ngọn hải đăng giúp ta định vị, tìm thấy hướng khi đi lầm đường, lạc lối. Thầy cô giống như ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em trước những vấp ngã của cuộc đời. Tiếng thầy cô giảng bài hăng say trên lớp vẫn văng vẳng đâu đây. Rồi là những nụ cười khi thấy những đứa học sinh của mình đạt điểm cao, đạt nhiều thành tích cao trong học tập, đang dần trưởng thành theo năm tháng. Rồi là những giọt nước mắt đượm buồn khi thấy học sinh của mình bị điểm kém, không nghe lời, lười học, …” Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa. Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi. Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa, ngày ngày giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy.” Mặc cho người ta ngập chìm trong những lo toan, tính toán chuyện cơm áo lợi danh, chuyện bán mua cả tình cảm, cả trí tuệ. “Thầy vẫn đứng bên bờ ước mơ. Dù năm tháng sông dài gió mưa còn ai nhớ ai quên con đò xưa… Dù năm tháng vô tình trôi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai, Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời, vẫn những khi trời mưa rơi, vẫn chiếc áo xưa sờn vai, thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ. Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, có hay bao mùa lá rơi, Thầy đến như muôn ngàn tia nắng, sáng soi bước em trong cuộc đời. dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm làm sao em đếm hết công ơn người Thầy.”Những lời bài hát đã nói lên hết những gì cần nói, …Thầy cô với những ước mơ, những yêu nghề cháy bỏng luôn thực hiện thiên trách của mình là dạy dỗ học sinh nên người. Mỗi lần nghe thầy cô giảng bài, thỉnh thoảng nhìn lên gương mặt ấy tôi lại thấy mỗi ngày trôi qua trên gương mặt ấy lại hằn lên những nếp nhăn, những cái tóc bạc theo năm tháng, tôi lại thấy buồn đến lạ. Có lẽ, chỉ có sự cố gắng nỗ lực, chăm chỉ, lấy kết quả học tập của mình để bù đắp cho công ơn thầy cô, cho những gì mà thầy cô đã dành trọn vẹn nửa đời người cho nghề giáo. Ngày 20/11 đang đến gần, có thể nhiều người sẽ đem tặng thầy cô của mình những bó hoa to, lộng lẫy. Những món quà đắt tiền. Hay những món đồ mua vội vã trong các cửa tiệm. Nhưng với tôi, không có gì có thể thay thế bằng những lời chúc, ngồi bên thầy cô trò chuyện về những kỉ niệm một thời gắn bó, bởi chỉ có tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim mới đến được trái tim. Một lần nữa tôi xin chúc thầy cô- những người lái đò tận tụy của mình sức khỏe dồi dào, công tác tốt,… để dẫn đưa những lứa học sinh của mình qua sông.
Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung chuyên .................. và những người thầy, người cô hết lòng vì học sinh của mình bằng một tình cảm trọn vẹn nhất. Có lẽ, mái trường và thầy cô nơi đây là một mảnh ghép trong cuộc đời tôi mà có đi đến đâu, dù thời gian có trôi qua nhiều biết mấy, phủ bụi và xóa nhòa đi tất cả thì tình cảm dành cho mái trường và thầy cô nơi đây vẫn luôn đong đầy và trọn vẹn.
P/S: Chỗ trống bạn điền tên trường của bạn nhé

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
75
26
Nguyễn Thành Trương
12/10/2018 19:17:00
Mái trường - Ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất cuộc đời mỗi con người. Ở nơi đó, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em gắn bó với nhau như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai.
Suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo nào đó. Những người để lại cho ta kinh nghiệm suốt đời hay vực ta đứng dạy từng những nơi tối tăm, hay đơn giản là cách giảng bài sâu sắc mà không sao quên được. Tôi cũng vậy, suốt ba năm phổ thông cô Hưng dạy văn là người tôi nhớ nhất. Viết về hình tượng cô giáo ngay từ bé chúng tôi đã được nhào nặn trong trí tưởng tượng đó là cô giáo với mái tóc đen dài bóng mượt, cặp gọn gàng bằng một chiếc kẹp giản dị, da trắng môi đỏ, luôn mặc áo dài thướt tha và dáng đi khoan thai, nhẹ nhàng. Với tôi, chắc chắn đó là cô giáo bước ra từ giấc mơ. Ngày đầu ngỡ ngàng bước vào lớp mười, buổi đầu tiên gặp gỡ, cô bước vào lớp với cặp kính râm to đen, chúng tôi có chút nhốn nháo và bất ngờ, cô hóm hỉnh giải thích: “Buổi đầu chào cả lớp mà cô giống mafia quá, cô xin lỗi các em nhưng nếu bây giờ cô bỏ kính ra thì cả lớp chắc không ai học được vì sợ vừa vì cười đấy. Cô bị ngã xe, lớp thông cảm cho cô nhé!” và kèm theo đó là nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng phát hiện ra rằng không phải cô giáo dạy văn nào cũng có giọng nói ngọt như mía lùi hay lanh lảnh như chim hót. Cô Hưng giọng khá trầm và khàn nhưng chưa bao giờ chúng tôi cảm thấy ngao ngán với tiết văn của cô.
Ngày đầu tiên ấy, cô còn giới thiệu và kể thêm vài câu chuyện vui về “cái tên giông tên con trai” của cô. Vậy là giờ dạy mở màn, cô đã đốn tim trọn vẹn bốn mươi lăm thành viên lớp 10A3, đặc biệt là tôi, cảm nhận được một tâm hồn đồng điệu. Nhắc đến cô giáo, người ta luôn mường tượng ra sự ân cần, nhè nhàng, dạy dỗ chỉ bảo tận tình, sự nhiệt huyết và yêu trẻ. Cô Hưng cũng không phải ngoại lệ. Nhưng điều đặc biệt hơn cả, cô là người rất cá tính và hiện đại. Cô luôn có cách lôi kéo chúng tôi không thể dời khỏi lời giảng của cô một giây phút nào. Cô vẫn giữ những nét truyền thống của một nhà giáo, không sai lệch về tư tưởng, đạo đức nhưng cô cũng không quên bỏ vào đó một chút cái tôi cá nhân riêng để học sinh có thể nhớ về cô mãi. Ông nội tôi trước đây là một nhà Nho dạy chữ Hán vì vậy ông rất thích con cháu nối nghiệp ông. Mỗi lần về thăm quê, ông lại thủ thỉ với tôi: “Làm giáo viên con nhé! Tôi chỉ biết mỉm cười và lẳng lặng gật đầu”. Tôi yêu trẻ nhưng nóng tính mà ngành giáo luôn cần sự kiên nhẫn và tôi đã tự nhủ rằng “không bao giờ mình thi sư phạm”. Nhưng rỗi mỗi tiết văn của cô lại truyền thêm cho tôi cảm hứng. Tôi sẽ đứng trên bục giảng, thổi hồn vào từng câu chữ và học sinh sẽ quý mến tôi như chứng tôi kính trọng, yêu quý cô bây giờ. Tôi sẽ niềm nở, hài hước và thân thiện giống cô. Tôi sẽ dạy cho những đứa con thứ hai của tôi không chỉ tri thức mà còn cả cách làm người, cách yêu thương cuộc sống, cách gieo lòng nhân hậu với những con người ra chưa từng biết, chưa từng gặp qua mỗi trang sách giống như cô dạy chúng tôi trong mỗi tiết học. Cô Hưng mang dáng dấp của người phụ nữ hiện đại nhưng cũng không quên đi nét truyền thống trong mình. Không phải phóng đại, nhưng cô là người phụ nữ giỏi việc nước, đảm việt nhà. Cô luôn nhiệt tình tham gia các hoạt động Đoàn trường, nhiều năm đạt danh hiệu Giáo viên xuất sắc. Năm học 2012-2013, lần đầu tiên cô bồi dưỡng học sinh giỏi lớp 12 mang lại thành tích rực rỡ như thế: Ba giải nhì, một giải ba và một giải khuyến khích, đứng nhất tỉnh năm đó. Ở nhà, hai con của cô luôn là những con ngoan trò giỏi. Hai em luôn dạt danh hiệu học sinh giỏi qua từng năm học. Niềm vinh dự hơn cả là con trai cô từng đạt giải học sinh tỉnh lớp 5.
Cô là người giữ lửa và ngọn lửa ấy luôn bùng cháy trong gia đình nhỏ hạnh phúc của cô.Tôi đang cảm nhận từng ngày trọn vẹn khi còn là học sinh, khi còn được ngồi trên ghế nhà trường. Và tôi không thể nào quên những kỉ niệm thời áo trắng bên bạn bè, trang sức cùng hình ảnh người cô miệt mài bên giáo án. Người đã truyền dạy cho tôi bao tri thức, bao ước mơ và hi vọng - Cô Hưng.
4
8
Nguyen Quynh Tho
23/11/2018 20:20:00

LỜI XIN LỖI MUỘN MÀNG

Màu vàng nhòe của đèn đường dường như tràn ngập thinh không, chừa ra vài lùm cây núp sau mặt đường loang lổ. Mùa hè nóng nực. Nhưng có lẽ vì thế nên mới yêu những cơn gió ngoài kia. Sau khi không tài nào nghĩ ra ý tưởng cho bài dự thi “Viết về người một kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo” được giao , tôi nằm nhoài ra phản, vòi vĩnh bố kể cho những câu chuyện đông tây kim cổ, những câu chuyện hồi nhỏ của chị em tôi hay đơn giản là những kỉ niệm đáng nhớ của ông. Đó là thói quen mỗi khi tôi bí ý tưởng, và vẫn như mọi khi, bố lại tỏ cái vẻ lưỡng lự rồi bắt đầu chiều theo ý tôi. Và câu chuyện đó của bố đã làm cho tôi nhận ra một bài học sâu sắc cũng như có nhìn thấy được một khía cạnh mà tôi chưa hề được thấy về bố của mình.

******

Đó là vào cuối những năm 80, Hùng-bố của tôi, lúc ấy chừng 15 tuổi. Hùng là một cậu bé có tính cách ngang bướng và nghịch ngợm. Từ nhỏ tới lớn, hình ảnh của cậu trong mắt mọi người luôn là một cậu nhóc cá tính và có cái tôi rất lớn. Vào thời điểm đó, cái thời điểm nhà nhà người người bận khôi phục sản xuất, trên cái đất Đông Triều này không mấy ai nghĩ tới chuyện đi học lại, cái đói, cái nghèo luôn quẩn quanh trong đầu những đứa trẻ khiến chúng luôn có chung một suy nghĩ đó là: đi làm và kiếm thật nhiều tiền để giúp đỡ gia đình, thoát khỏi cái nghèo luôn đeo bám dai dẳng. Cùng chung suy nghĩ như vậy, Hùng luôn cho rằng quyết định để mình tiếp tục học của bố mẹ là không đúng đắn, vậy nên thời gian đầu, cậu tìm mọi cách để chống đối và bài xích việc làm này. Hoàn cảnh gia đình Hùng tuy không khá giả, phải chạy ăn từng bữa nhưng bố mẹ cậu luôn mong muốn con cái mình biết được cái chữ, để mai này có một cuộc sống khá khẩm hơn. Vậy nên họ nhất quyết thuyết phục Hùng đi học trở lại bằng được. Sau một vài biện pháp khuyên răn kèm theo đe dọa, Hùng mới hậm hực đồng tình theo ý của bố mẹ tiếp tục học.

Chớm thu, cây lá ngoài phố chưa kịp thay màu đổi sắc. Khung cửa sổ trên cao hướng Đông, hứng trọn cột nắng sớm dịu dàng xuyên qua, tràn vào trong lớp học. Hùng bắt đầu những buổi học đầu tiên tại ngôi trường mới với tâm trạng không mấy vui vẻ, cậu càng không vui khi biết giáo viên chủ nhiệm của mình là thầy Lam - người đã vận động mọi người, trong đó có bố mẹ cậu cho cậu đi học.Ấn tường đầu tiên về người thầy này là một người đàn ông đứng tuổi với khuôn mặt mảnh khảnh cùng nước da rám nắng. Mái tóc điểm bạc của thầy khiến cho người ngoài cảm giác thầy già hơn tuổi thật. Lúc thầy bước vào lớp, ngoại hình của thầy khiến cho cả lớp chú ý, thầy bị thọt một chân, từng bước chân khập khiễng của thầy thu hút ảnh nhìn của đám học sinh và cả Hùng. Cậu từng gặp nhiều người có tật giống thầy ở xóm trên trong vài lần đi giao gạo hộ mẹ nên không cảm thấy ngạc nhiên. Tiết học đầu tiên trôi qua không mấy ấn tượng, thầy giáo giới thiệu về bản thân, thầy tên là Lam, giáo viên dạy bộ môn Toán, 40 tuổi và sẽ chủ nhiệm lớp trong thời gian đầu khi nhà trường thiếu giáo viên. Hùng không để ý, tâm hồn cậu đang treo lơ lửng cùng những suy nghĩ phải làm sao để có thể vừa đi học vừa có thể đi làm thêm. Tiết học cứ thế trôi qua với thầy giáo mới và những suy nghĩ mông lung của Hùng.

Ngày hôm sau, Hùng quyết định nghỉ một buổi học để đi tìm việc làm. Cậu đạp xe khắp những nẻo đường. Cuối cùng, cậu được nhận vào một công trình xây dựng tu bổ lại một ngôi chùa nằm trên một con dốc. Công việc của cậu là phụ bốc vác gạch và trộn vữa xi măng xây dựng. Đối với một đứa con trai 16 tuổi, công việc này là vừa sức với cậu. Tiền công cậu kiếm được cũng khá khá, đủ cho cậu phụ giúp tiền rau trong nhà. Tìm được một công việc vừa ý, cậu phấn khích, trong đầu chợt nảy lên một suy nghĩ nghỉ học luôn để tập trung vào công việc mới của mình. Thời tiết buổi hôm ấy dường như trong xanh hơn mọi khi.

Trong tiết văn ngày hôm sau, tâm hồn của Hùng hoàn toàn chú tâm vào công việc mới. Thầy giáo trên bảng bắt đầu bài giảng của mình. Cậu cảm thấy tiếng giảng bài của thầy cứ ù ù bên tai, thật phiền phức. Không khí lớp học cũng chẳng khá hơn là mấy, mấy đứa học trò mỗi người một câu, tiếng nói chuyện, cười đùa, tiếng lạch cạch của bút thước làm cho không khí trong lớp như một mớ hỗn độ. Chúng không hề chú tâm tới sự tận tụy của người thầy đang đứng trên bục giảng. Trán thầy đẫm mồ hôi vì cái thời tiết còn vương vấn cái nóng của mùa hạ. Vì đôi chân của mình mà việc đi lại của thầy gặp đôi chút khó khăn, cánh tay viết bảng của thầy dường như cũng run run, tuy nhiên thoáng nhìn qua sẽ không nhận ra được. Thầy Lam nhẹ nhàng nhắc nhở ổn định lớp sau đó tiếp tục tiết giảng của mình. Đôi lúc, thầy dừng lại, quan sát, hỏi xem cả lớp có chỗ nào không hiểu không, rồi thầy lại tiếp tục với bài giảng.

Về phía Hùng, tâm hồn cậu hiện tại không hề để ở trong bài giảng của thầy, những suy nghĩ về những dự định đi làm cùng những công việc mà mình có thể làm để giúp đỡ bố mẹ đã lấp đầy đầu óc của cậu. Đang hoàn toàn chú tâm vào dòng suy nghĩ thì cậu bị một tiếng gọi làm cho thức tỉnh:

-Hùng, em có thể nêu lại cho cả lớp phương pháp làm của dạng toán này?

Có lẽ cái giá mà cậu phải trả cho việc không chú tâm của mình chính là sự ấp úng không thể trả lời câu hỏi của thầy lúc này. Sau một hồi đứng như trời trồng, cậu được thầy cho ngồi xuống cùng lời nhắc nhở : Lần sau phải chú ý vào bài học em nhé !

Một tuần sau đó, tình trạng không những không được cải thiện mà còn trở nên tệ hại hơn. Vì mải bận bịu với công việc, đi làm về lại phải phụ giúp bố mẹ việc ruộng vườn khiến cậu bỏ bê việc học hành. Hùng tận dụng tối đa thời gian vùi đầu vào đi làm. Với một đứa trẻ có cá tính mạnh như cậu, quyết tâm tự kiếm việc làm trở nên sôi sục hơn bao giờ hết. Quyết tâm làm một việc gì đó đôi khi mang lại rất nhiều lợi ích nhưng đôi khi cũng mang lại rất nhiều tác dụng phụ. Bài kiểm tra tất cả các môn của Hùng đều đạt điểm dưới trung bình, riêng bộ môn Toán có lẽ là thảm hại nhất. Nhận được bài kiểm tra 0 điểm từ tay lớp trưởng, cậu có đôi chút bàng hoàng. Chắc có lẽ không hề coi nặng việc học hành nên cậu không hề cảm thấy áy náy, nhưng chỉ sau đấy không lâu, cậu lại cảm thấy hối hận vì điều đó. Không biết bằng cách nào đó, bố mẹ lại phát hiện được những điểm số đó của cậu, kết quả là cậu bị ăn vài roi cùng với hình phạt phải nhịn ăn cơm tối. Vì buổi chiều phải đi làm, lại vừa phải ăn vài roi, bây giờ lại không được ăn cơm tối, tâm trạng của Hùng trở nên rất tệ. Cậu thầm mắng nhiếc người đã nói cho bố mẹ biết chuyện của mình. Bị phạt đứng trong góc bếp, trong đầu cậu chợt nghĩ rằng: “ - Chuyện điểm số chỉ có thể là thầy giáo mới có thể báo với phụ huynh thôi. Chắc có lẽ chiều nay, lúc mình đi làm, thầy giáo đã tới nhà và tâu với mẹ chuyện này”. Người ta thường nói rằng, trong lúc nóng giận, con người ta thường có những suy nghĩ sai lầm, và suy nghĩ sai lầm của Hùng đó chính là thực hiện hành động “trả thủ” trẻ con của mình. Cậu quyết định ngày mai sẽ xịt lốp xe của thầy, để thầy dắt bộ về một phen cho bõ tức. Hả hê với ý tưởng của mình, ngay ngày hôm sau, công cuộc “trả thù” đã được tiến hành. Để giải tỏa nỗi tức giận, cậu còn đem chuyện ngoại hình của thầy ra bàn tán với đám con trai cùng lớp, càng được đà, những lời nói của cậu ngày càng đi xa. Cậu không hề lường trước được hậu quả của những hành động của mình.

******

Sáng Chủ nhật, không phải đi học, nói dối bố mẹ là phải đi lao động và ở lại trường học nhóm, , Hùng quyết định sẽ nhận công việc cho cả ngày. Hôm nay cậu phải đảm nhiệm công việc nặng hơn mọi khi vì có một công nhân trong đội nghỉ. Đang bốc những chồng gạch thì không mau cậu bị vấp phải một hòn gạch dưới chân, mất đà cậu ngã nhào về phía trước, toàn bộ người cậu nằm đè lên đống gạch đá ngổn ngang dưới đất. Toàn thân Hùng đau nhói, cậu cảm thấy dường như dưới cằm mình có một thứ chất lỏng chảy ra- đó là máu. Xung quanh đấy lại không có ai, mọi người đang đi nghỉ ăn trưa nên ai có thể giúp cậu lúc này, đang loay hoay trong đau đớn thì bỗng có một bàn tay mảnh khảnh xốc cậu dậy. Thầy Lam- cậu không khỏi bất ngờ khi nhận ra khuôn mặt đầy nếp nhăn cùng làn da rám nắng của thầy. Bàn tay run run của thầy cởi bỏ lớp áo ngoài của mình, bọc lên chiếc cằm rớm máu của Hùng. Giọng thầy vẫn nhẹ nhàng như mọi khi:

-Em cố gắng lên, thầy đưa em đi băng bó. Sẽ nhanh thôi, em chịu đau một chút nhé.

Không hiểu vì lí do gì mà Hùng cảm thấy rất ngượng ngùng. Cậu cúi mặt vờ chăm chú nhìn đường dưới chân để che giấu hai má đang nóng rực lên của mình. Thầy đưa Hùng về ngôi nhà cũ kĩ của mình rồi tận tình băng bó lại vết thương. Được thầy chăm sóc một cách chu đáo, lại nghĩ về lúc ngồi trên con xe đạp cọc cạch của thầy để về đây, cậu cảm thấy thật hối hận. Với đôi chân không lành lặn, ngày hôm bị cậu xịt lốp xe, có lẽ thầy đã phải vất vả lắm mới có thể về đến nhà. Lúc này, cậu cũng chợt nhận ra rằng nhà thầy nằm cách trường khá xa. Cậu thật sự cảm thấy hành động lúc đó của mình thật đáng xấu hổ. Sau khi được thầy băng bó xong, cậu nhận ra ngôi nhà của thầy cũng rất đặc biệt. Trên khung cửa sổ có lớp bụi mờ bám vào những hoa văn. Trên mái hiên có treo vài chiếc đèn cũ kĩ. Trên bức tường đã tróc sơn có treo những bằng khen về thành tích chiến đấu, những tấm hình đã ngả màu chụp cùng đồng đội khi thầy còn đi chiến đấu. Hùng bỗng hiểu ra tại sao thầy lại bị thọt một chân, cũng như tại sao tay thầy lại run run như vậy. Cậu chợt cảm thấy hâm mộ nghị lực phi thường của thầy giáo mình. Nước mắt cậu chực trào ra, cậu muốn xin lỗi thầy nhưng không thể mở miệng. Với lòng tự tôn của một đứa con trai 16 tuổi, lời xin lỗi chỉ đọng lại trong cổ họng, không tài nào thoát ra. Dường như hiểu nỗi lòng của cậu, thầy Lam chỉ nhẹ nhàng vỗ vai :

-Nếu không sao thì em ngồi nghĩ một lát rồi thầy đưa em về nhé, lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé!

******

Thôn xóm hôm nay im ắng hơn mọi khi, những hạt bụi nằm co ro trên mé tường chẳng dám trở mình. Bầu trời rộng mênh mông, cao lên và lộng gió. Sau tai nạn ngày hôm đó, tuy bố mẹ vẫn không biết chuyện nhưng Hùng đã quyết định xin nghỉ làm và chú tâm vào việc học hành. Sau một hồi lăn qua lăn lại trên tấm phản, Hùng bật dậy, thở hắt qua từng tiếng rõ mồn một. Chiều hôm ấy, con heo đất dành dụm 3 tháng đã vỡ. Lượm nhặt những tờ tiền vương vãi trên sàn nhà, Hùng quyết định đi mua một chiếc áo để tặng thầy, để trả ơn việc thầy đã giúp dùng áo lau vết thương cho mình cũng như nhân tiện cảm ơn thầy. Dựng chiếc xe bên bức tường phủ rêu nhà thầy, Hùng lấy hết dũng cảm của một đứa con trai, cậu bước vào trong nhà cất tiếng chào thầy. Bắt gặp cậu là một cặp mắt hiền từ vẫn như mọi khi, thầy Lam khẽ mỉm cười:

-Có việc gì thế Hùng?

-Thưa thầy, em xin lỗi vì đã xịt lốp xe của thầy, xin lỗi thầy vì nói những điều không hay về thầy. Em rất hối hận. Em cũng cảm ơn thầy vì ngày hôm đó đã giúp em sơ cứu vết thương.

Sau một tràng những lời nói từ tận đáy lòng của mình, Hùng cảm thấy thật nhẹ nhõm biết bao. Tưởng chừng sẽ bị thầy rầy la, ai ngờ, thầy từ tốn tiến lại vỗ vai cậu. Ánh mắt thầy ánh lên một niềm vui:

-Thật tốt khi em biết tự nhận lỗi sai. Con người chúng ta, ai cũng có lúc mắc sai lầm, điều quan trọng ở đây là chũng ta phải biết sửa chữa lại nó một cách kịp thời. Thầy rất vui khi em ý thức được điều đó.

Mọi gánh nặng của Hùng như được trút bỏ. Cậu cảm thấy lòng mình thanh thản hơn rất nhiều. Cậu cũng quyết định sẽ tập trung vào công việc học tập hơn. Cũng thật may mắn, những kiến thức bị rỗng trong thời gian đầu đều được thầy Lam tận tình giảng giải, ngày ngày, mỗi buổi chiều, Hùng đều dành thời gian đến nhà thầy để phụ đạo. Được thầy chỉ dẫn, kiến thức của Hùng vững vàng hơn rất nhiều. Qua những buổi chiều, Hùng biết được thầy sống một mình, sau khi đi phục vụ ngoài chiến trường trở về, thầy trở thành một giáo viên trên bục giảng. Như một thói quen, sau mỗi buổi học, thầy đều có những thứ quà rất hay ho khiến Hùng cảm thấy thích thú. Trong đó, thứ quà mà Hùng cảm thấy yêu thích nhất đó chính là những đùm cốm gạo thơm lừng của thầy. Những lúc làm bài tập ngoài hiên, Hùng đều có thể quan sát được thầy Lam khi rang cốm, đôi bàn tay run run của thầy đảo đều, mùi cốm tỏa ra thơm lừng. Thầy thường nói rằng: Cốm chính là tấm gương phản chiếu những tinh túy đẹp nhất của những lá mạ non, những hương lúa đầu bờ. Nó cũng chính là biểu tượng cho sự gắn kết của những sự vật trên đời.

Có thể nói, Hùng trường thành hơn cả về tâm hồn lẫn con người nhờ những buổi chiều học cùng thầy Lam, nhờ thầy, Hùng cảm thấy mở mang đầu óc, qua thầy, Hùng hiểu được thế nào là sự bình tĩnh, nhẫn nại, vị tha. Đó chính là những bài học quý giá theo chân Hùng đến mãi sau này.

******

Kết thúc câu chuyện, ánh mắt của bố tôi cũng đọng lại những cảm xúc khó tả. Tôi không thể nào mường tượng ra được cậu bé Hùng trong câu chuyện đó ra sao. Trước mắt tôi giờ đây là một người bố, một người đàn ông trưởng thành, người đàn ông đã trải qua nhiều sóng gió. Tôi cảm thấy rất tự hào về người bố của mình. Trong lòng tôi cũng rất ngưỡng mộ thầy Lam trong câu chuyện bố kể, một người thầy tận tụy, đầy triết lí sống. Tôi thầm cảm thấy thán phục những người làm nghề giáo viên như thầy và trong lòng dường như tôi cũng đã xác định được mục tiêu phải phấn đấu của mình. Chắc có lẽ tôi cũng đã có một ý tưởng không tồi cho bài viết của mình rồi.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo