Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Có hai gia đình kia đã là hàng xóm của nhau trong nhiều năm. Một bên là gia đình khá giả nhưng sống tách biệt với những người xung quanh. Bên còn lại là một gia đình “khuyết” với bà mẹ một thân một mình nuôi 3 đứa con khôn lớn, dù hoàn cảnh rất khó khăn nhưng họ vẫn được học hành chu đáo. Giữa người mẹ và người đàn ông trụ cột của gia đình kia có một sự hiềm khích về vấn đề tranh chấp đất đai cũng đã khá lâu, nhưng chưa tìm được tiếng nói chung nên không khí lúc nào cũng căng thẳng. Sẽ không có gì đáng nói nếu giữa họ, những người đã trưởng thành từ rất lâu kể cả tuổi tác lẫn vốn sống chỉ dừng lại ở sự xích mích của người lớn, không gây tổn hại đến bất cứ ai khác. Nhưng không, thật đáng buồn là một trong ba người con của người mẹ kia, vì quá bức xúc với hành vi xúc phạm của người đàn ông đối với bốn mẹ con với những lời lẽ nặng nề, đã có hành động đáp trả và không may, đã bị người đàn ông kia ném một viên gạch vào...đầu. Cô bé bị chấn thương rất nặng và phải nhập viện ngay sau đó trong tình trạng rất nguy kịch. Tôi ở cách nhà họ không xa, và khi nghe tin đã thực sự bất bình với hành vi của người đàn ông vô lương tâm đó. Mọi người đã không ngần ngại góp chút công sức và tiền bạc dù ít ỏi để giúp đỡ người mẹ kia chạy chữa cho con mình với một khoản chi phí thực sự khổng lồ so với điều kiện gia đình mình. Riêng người đã gây nên vụ việc thương tâm này, lại tỏ ra vô cùng thờ ơ và không một chút quan tâm thăm hỏi, động viên đến gia đình người hàng xóm bao năm của mình. Cho đến giờ, tôi chỉ được biết là cô bé đã vượt qua được “lưỡi dao của tử thần”, nhưng lại mang trên mình một di chứng nặng nề - bị mất hoàn toàn trí nhớ! Người con, người em giờ không biết mẹ mình, chị mình là ai, quả thực khiến ai chứng kiến cũng không thể kìm được nước mắt...Lắng nghe những lời tôi kể, nước mắt em cũng đã không ngừng tuôn rơi. Em đã oà khóc và ôm chầm lấy tôi như một điểm tựa cho sự mềm yếu rất đỗi của một cô gái. Tôi thấu hiểu tâm trạng của em, người dù không được chứng kiến sự việc kia nhưng lại có một trái tim thật sự nhạy cảm và luôn nhói đau trước nỗi đau của người khác. Em và tôi đều đau lòng, nhưng em khóc, còn tôi thì không! Tại sao em nhỉ? Em bảo rằng em quá yếu đuối, đến mức em muốn đôi mắt mình hết nước mắt đi, để em không bao giờ có thể khóc được nữa. Nước mắt rơi không chỉ làm nhòe đôi mắt em, mà còn làm lu mờ khối óc em, khiến em không thể quyết định bất cứ điều gì một cách sáng suốt. Em đã nói với tôi như vậy. Và tôi đã ngăn lời em lại, ngăn cả những giọt sương lấp lánh thôi rơi trên cửa sổ tâm hồn em. Tôi muốn em biết rằng, với tôi, em không hề yếu đuối, mà em là một con người có trái tim thật nhạy cảm và giàu lòng nhân ái. Không phải ai cũng có được thứ quý giá mà em đang sở hữu đâu...
Như tôi chẳng hạn! Dù vốn sống chưa nhiều nhưng tôi cũng đã chứng kiến không ít bao đau thương bất hạnh của con người, của cuộc đời. Nhưng chưa bao giờ tôi có đủ nước mắt, và đủ can đảm để cho chúng rơi trước mặt người khác như em. Tôi...thèm được như em lắm, bởi khi người ta giải tỏa nỗi buồn bằng nước mắt, thì vết thương trong tim sẽ bớt đau đi rất nhiều, em ạ! Tôi quá “mạnh mẽ” đến mức bị người ta chê trách là vô cảm, nhưng trong thâm tâm tôi biết, cả tôi và em, không ai là người vô cảm...Quá thân thiết đến mức hiểu hết con người em, dường như tôi nhìn xuyên thấu được tâm hồn em, một tâm hồn đẹp nhưng dễ xúc động, dễ bị tổn thương. Em luôn lo lắng cho người khác nhiều hơn cả chính bản thân mình. Em luôn thấy đau vì nỗi đau của người khác hơn cả những nỗi đau mà em phải trải qua. Cuộc sống của em không phải luôn đủ đầy, cũng không phải lúc nào cũng tràn ngập niềm vui, nhưng đôi mắt em vẫn luôn vương vấn nỗi buồn khi nhìn thấy một cụ già bơ vơ không nơi nương tựa, một gia đình thiếu cả miếng ăn manh áo dù tết đã đến rất gần, những em bé với khuôn mặt thiên thần hàng ngày phải lần mò theo từng bãi bồi ven sông kiếm sống...hay khi đọc một bài báo, xem một mẩu phim về chuyện thực của những số phận bất hạnh trên khắp mọi miền đất nước. Bản thân em luôn băn khoăn day dứt vì mình chưa đóng góp được một điều gì đó lớn lao cho tất cả họ, trong khi chính em đôi lúc cũng không có đủ quần áo ấm để mặc trong những ngày đông lạnh giá. Em ơi, chỉ cần em có tấm lòng, thì dù hành động nhỏ bé hay lớn lao cũng đều có ý nghĩa cả. Em đã từng quyên góp sách vở, quần áo, mua tăm tre, ủng hộ những số tiền nho nhỏ mình dành dụm được cho trẻ em nghèo, cho đồng bào gặp khó khăn trong những đợt bão lũ... rồi còn gì. Những việc làm đó, sao em không tính đến? Chúng nhỏ bé đến mức em không muốn nhận hay sao? Còn với tôi, chúng thật đơn giản mà đầy nhân văn, và giá như mỗi người trong tất cả chúng ta đều làm như em, thì cuộc sống của mỗi con người Việt chắc hẳn sẽ ấm no và hạnh phúc hơn nhiều đấy em à! Tạo hoá ban cho con người món quà thật đặc biệt là nước mắt, và trong mỗi chúng ta đều tồn tại chúng. Có ai đó xem chúng như một phương tiện, có thể trước tiên là để bảo vệ mắt, để thể hiện bản thân và thậm chí cả để kiếm sống, nhưng có lẽ không gì ý nghĩa hơn là để biểu lộ tình cảm, thứ mà cũng chỉ con người là được tạo hoá ban tặng như một ân huệ lớn lao mà không có bất cứ thực thể nào khác có thể sánh được. Những giọt nước mắt, ở một góc độ nào đó, đều có giá riêng của nó, miễn là ta không dùng “những giọt nước mắt cá sấu” để đáp lại những tình cảm thật lòng, em nhỉ! Tôi nhớ có lần cùng em xem một bộ phim tình cảm lãng mạn, em cũng đã chạnh lòng khi nhìn thấy cảnh chia ly của đôi trai gái, và cả cảnh người mẹ khóc vì đứa con mình ra đi mãi mãi. Có cảm giác như em cũng có chút yếu đuối thật, và điều đó khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn để làm một bờ vai vững chắc cho em mỗi khi em buồn. Tôi và em là hai người bạn thân thiết, và tôi thấy vui vì hạnh phúc của em, buồn trước nỗi đau của em. Lúc vui, nụ cười của em cũng lấp lánh những giọt sương của niềm hạnh phúc trên mí mắt. Em trong mắt tôi là một thiếu nữ thật đặc biệt, cả về vẻ bề ngoài giản dị đến một nội tâm sâu sắc đến mức có lúc tưởng như tôi bị ngạt thở trong những dòng suy nghĩ quá chín chắn mà em bủa vây lấy trí óc tôi, phản biện lại những cái nhìn có phần tiêu cực của tôi. Em luôn lạc quan, tin tưởng vào cuộc sống, và tràn đầy hy vọng về một ngày mai tốt đẹp hơn cho tất cả. Đôi lúc tôi thấy em tự dày xéo mình trong những nỗi uất ức mà không chịu chia sẻ cùng ai, kể cả với tôi, người em quý mến và tin tưởng nhiều nhất, nhưng tôi vẫn để cho em sống như cách em muốn. Bởi sâu tận đáy lòng, tôi hiểu em luôn chọn cách tốt nhất để không khiến nỗi đau của mình trở thành sự trăn trở, lo lắng cho người khác. Em đã sống với phương châm “Sharing is Caring”, và em mỉm cười nói với tôi rằng, những thứ em được nhận lại còn tuyệt vời hơn những thứ em đã cho đi gấp ngàn lần. Và tôi luôn cảm phục con người mà em luôn cho là không hoàn hảo của mình.Trong sinh nhật gần đây nhất của tôi, em đã tặng tôi một món quà mà có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ có thể quên được với lời nhắn: “Em chỉ giàu đủ để tặng người em yêu quý nhất thứ này thôi!”. Và tôi sung sướng khi được trao tay một cuốn sách với tựa đề “Sự mầu nhiệm của lòng quan tâm” của Steve Goodier cùng dòng chữ tuy không đẹp nhưng được viết nắn nót ở trang giấy trắng tinh đầu cuốn sách: “Có mắt nhưng không thấy vẻ đẹp, có tai nhưng không nghe được âm nhạc, có óc nhưng không nhận ra chân lý, có trái tim nhưng không bao giờ rung động và do đó không bao giờ rực cháy, đó quả là điều đáng sợ”. Món quà vô giá ấy đã khiến trái tim tôi nhảy nhót tưng bừng suốt cả tháng vì niềm hạnh phúc giản dị đến từ tấm lòng của cô bạn thân thiết nhất! Và tôi cảm thấy tâm hồn đầy khô khan của mình như được chìm đắm trong hàng triệu triệu giọt phù sa của tình yêu thương từ những dòng nước mắt em vô tình đánh rơi trước mặt tôi, và từ trái tim đầy đa cảm của em...Em đã từng hỏi tôi một câu và câu hỏi đó luôn in sâu trong tâm trí tôi có lẽ cho đến cuối đời: “Không biết sau này em sẽ làm được điều gì với đôi mắt lúc nào cũng đỏ hoe và sưng húp vì nước mắt nhỉ?”. Tôi biết em chỉ đùa vì trên môi em cũng không hiếm nụ cười, nhưng ẩn trong đó là một nỗi suy tư về sự “yếu đuối” em tự tạo thành một vỏ bọc cho mình.
Tôi mỉm cười, không nói với em điều gì mà chỉ tự nhủ thầm: “Em yêu quý ơi, chính những giọt nước mắt của lòng trắc ẩn em sở hữu hôm nay, biết đâu sẽ là động lực lớn lao cho em nỗ lực cố gắng, để mai sau những ước mơ em ấp ủ cho mình và những mong muốn cống hiến cho con người, cho cuộc đời trở thành hiện thực thì sao?”.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |