Đoạn trích "Tức nước vỡ bờ" của nhà văn Ngô Tất Tố đã cho thấy sự vùng lên mạnh mẽ của người con gái trong xã hội phong kiến khi bị đẩy đến bước đường cùng. Anh Dậu và chị Dậu lấy nhau, nhà nghèo không có tiền nộp tiền sưu nên anh Dậu bị bọn tay sai đến tận nhà đánh, trói mang ra đình hành hạ. Vừa được trả về chưa bao lâu thì bọn chúng lại xông vào nhà chị Dậu. Chị Dậu lúc này được nhà hàng xóm cho vay ít gạo để nấu cháo cho chồng nhưng chưa kịp ăn đã bị bọn cai lệ xông đến lôi đi. Chị van xin chúng cho khất. Chúng không đồng ý, liền tiến đến lôi anh Dậu đi, chị cự lại, nói lí với bọn chúng thì bị tên cai lệ đấm vào mặt. Chị cũng tát lại hắn, dứt khoát không cho mang chồng chị đi. Thế nhưng bọn chúng càng hung hãn, không chịu nhường nhịn, chúng trói anh Dậu lại, chị Dậu liều mạng đánh lại chúng một trận tả tơi.
Lao hạc
Lão Hạc là một lão nông dân cùng khổ. Tuy vô cùng khó khăn vất vả nhưng lúc nào lão cũng hiền lành, thật thà và giàu lòng tự trọng. lão chưa bao giờ than vãn về hoàn cảnh của mình hay làm phiền một ai. Vợ lão mất sớm, con trai lão vì không có đủ tiền cưới vợ, quẫn trí, nó bỏ đi làm phu đồn điền. Điều đó khiến lão buồn lắm. Lão chỉ có mình nó, giờ nó bỏ đi, sống chết chưa biết thế nào. Ngày ngày, lão thui thủi một mình. Nhiều lúc, lão tâm sự với cậu vàng, con chó của con trai lão mua nuôi định khi cưới vợ sẽ giết thịt. Cuộc sống ngày càng khó khăn, ốm đau bệnh tật đẩy lão Hạc vào bước đường cùng. Dù khó khăn hay đau ốm thế nào thì lão vẫn kiên quyết giữ mảnh vườn cho con trai. Sau trận ốm nặng, lão trở nên kiệt quệ, túng quẫn, khốn khó nên lão đành bán đi cậu Vàng và đem số tiền và mảnh vườn gửi cho ông giáo. Lão âm thầm xin Binh Tư một ít bả chó rồi tự kết liễu mình bằng số bả chó ấy. Cái chết của lão thật khủng khiếp và đầy đau đớn. Không ai biết được nguyên nhân cái chết đau đớn của lão ngoại trừ ông giáo và Binh Tư.