Quá khứ luôn hiện về trong những xúc cảm của một thời trẻ ngây dại, với biết bao hoài niệm của một tuổi thơ rất mực êm đềm. Nơi ấy, có tiếng mẹ ru ầu ơ văng vẳng xa xăm trong buổi trưa hè, có tiếng trống chèo vọng lại từ những thôn xóm xa xa, có tiếng sáo diều vi vu vi vút trên nền trời xanh ngắt. Đã biết bao lần những kí ức tươi đẹp ấy lại quay về choáng ngợp tâm hồn, để cho ta một lần nữa có tấm vé trở về tuổi thơ, để sống dậy những điều đẹp đẽ nhất cuộc đời. Nhưng có ai nào biết được thời gian trôi qua chỉ còn nỗi nhớ ở lại với nơi ta khởi đầu, nơi ta đã gắn bó những tháng năm đầu đời. Bởi vậy mới nói, hồi ức đẹp đẽ nhất bao giờ cũng gắn liền với nơi ta sinh. Điều đó đã được thể hiện nổi bật trong hai hai bài thơ "Nhớ rừng" và "Quê hương".