Phong trào yêu nước đầu thế kỉ XX là một phong trào đấu tranh cho độc lập, tự do và chủ quyền dân tộc của các nước châu Á, Phi và Mỹ Latinh. Phong trào này được khởi xướng bởi các nhà lãnh đạo và những người yêu nước ở các nước thuộc đế quốc châu Á và Phi, như Trung Quốc, Ấn Độ, Indonesia, Philippines, Việt Nam, Ai Cập, Ghana, Kenya, Nigeria, Tunisia, và nhiều nước khác.
Phong trào yêu nước đầu thế kỉ XX có những xu hướng chính sau đây:
- Xu hướng đấu tranh bằng phương tiện văn hóa: Đây là xu hướng đấu tranh bằng các phương tiện văn hóa như thơ ca, tiểu thuyết, báo chí, tạp chí, văn học, điện ảnh, âm nhạc, hội họa, và các hoạt động văn hóa khác để truyền tải thông điệp về độc lập, tự do và chủ quyền dân tộc.
- Xu hướng đấu tranh bằng phương tiện chính trị: Đây là xu hướng đấu tranh bằng các phương tiện chính trị như các cuộc biểu tình, các cuộc đình công, các cuộc khởi nghĩa, các cuộc cách mạng, và các hoạt động chính trị khác để đòi hỏi độc lập, tự do và chủ quyền dân tộc.
- Xu hướng đấu tranh bằng phương tiện vũ trang: Đây là xu hướng đấu tranh bằng các phương tiện vũ trang như các cuộc kháng chiến, các cuộc nổi dậy, các cuộc cách mạng vũ trang và các hoạt động vũ trang khác để giành độc lập, tự do và chủ quyền dân tộc.
- Xu hướng đấu tranh bằng phương tiện hòa bình: Đây là xu hướng đấu tranh bằng các phương tiện hòa bình như các cuộc đàm phán, các thỏa thuận hòa bình, các cuộc giao lưu văn hóa, kinh tế, giáo dục, và các hoạt động hợp tác khác giữa các quốc gia để đạt được độc lập, tự do và chủ quyền dân tộc.
Tất cả các xu hướng trên đều nhằm mục đích giành độc lập, tự do và chủ quyền dân tộc cho các quốc gia đang bị đế quốc thực dân áp bức và chiếm đóng.