Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Cảm nhận anh thanh niên trong bài Lặng lẽ SaPa

Cảm nhận anh thanh niên trong bài Lặng lẽ SaPa
3 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
57
1
0
Kiên
18/05/2023 12:17:22
+5đ tặng

Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long đã đem đến cho người đọc những cảm nhận sâu sắc và lòng trân quý về những con người đang lao động miệt mài không quản ngày đêm để cống hiến sức trẻ cho đất nước. anh thanh niên trong truyện chính là nhân vật đại diện cho những lớp người lao động ấy. Gấp trang sách lại là kết thúc một tác phẩm văn học, nhưng ta lại có thể mở ra những suy nghĩ sâu sắc, lòng cảm phục về lẽ sống cao đẹp, đáng quý kia.

Mở đầu tác phẩm, anh thanh niên hiện lên qua câu chuyện của bác lái xe với người họa sĩ già cùng cô kĩ sư trẻ. Đó là một chàng trai hai mươi bảy tuổi, anh đang sống một mình với công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu trên đỉnh Yên Sơn - một đỉnh núi cao hơn hai ngàn mét. Nhưng có lẽ, điểm gây ấn tượng nhất về nhân vật này với người đọc chính là sự “thèm người” của anh. Thậm chí, anh còn từng ngáng đường xe dừng lại để được gặp người, đọc nhìn và trò chuyện cùng con người.

Lên đỉnh Yên Sơn, ta bắt gặp một anh thanh niên với tầm vóc nhỏ bé cùng nét mặt rạng rỡ. Anh sống một mình tại nơi đây, nhưng sự cô độc lại không làm anh quen với thói cẩu thả. Trái lại, anh có vẻ là một người có lối sống giản dị và ngăn nắp. Anh yêu đời, anh say mê cái công việc của mình và anh chẳng bao giờ tỏ ra buồn chán với nó cả.

Anh thanh niên chào đón các vị khách một cái nồng nhiệt. Anh cởi mở giới thiệu công việc của mình, anh ca ngợi những người bạn cũng đang làm việc miệt mài tại Sa Pa. Anh nồng hậu, quý khách đến mức mang tặng những vật phẩm chính tay mình làm ra, nào là củ tam thất biếu vợ bác lái xe, nào là giỏ trứng của nhà trao cho bác họa sĩ, lại có cả những bông hoa rực rỡ cho cô kỹ sư. Anh yêu người đến thế, và cũng thơ mộng, lãng mạn đến thế!

Những chi tiết tiếp theo của câu chuyện sẽ khiến người đọc không khỏi xúc động, ngạc nhiên và khâm phục anh khi anh nói lên những suy nghĩ về công việc của mình. Anh là một thanh niên mang trong mình bao hoài bão lớn lao và những ước mơ với cuộc đời muôn sắc ngoài kia. Nhưng anh đã chấp nhận rời xa cuộc sống đô thị xa hoa, rời xa gia đình ấm êm để gắn bó với công việc khắc nghiệt này.

Mỗi ngày anh đều phải “đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất để dự vào việc báo trước thời tiết hằng ngày, phục vụ sản xuất, phục vụ chiến đấu”. Anh phải dậy đúng giờ, báo cáo đúng giờ, lại còn phải vượt qua cả những khó khăn, nguy hiểm của công việc. Nhưng đáng sợ nhất vẫn là phải đối diện với sự cô độc.

Tưởng như sự cô độc có thể giết chết trái tim của một tâm hồn non trẻ, nhưng anh lại giữ cho mình một tinh thần lạc quan và yêu đời. Anh coi công việc với mình là đôi, coi đó là một việc làm có ích, mà làm được gì đó cho đời chính là niềm vui của anh. Không chỉ thế, đây còn là công việc gắn liền với công việc của bao anh em đồng chí khác, nên anh nào có cô độc?

Người họa sĩ cảm thấy bối rối khi bất ngờ được chiêm ngưỡng một chân dung đẹp đẽ đến thế. Nhưng khi ông xin được phác họa chân dung của anh, anh thanh niên lại từ chối, rồi anh lại kể cho ông họa sĩ nghe về những người khiến anh ngưỡng mộ. Có lẽ, anh nghĩ công việc của mình thật nhỏ bé, và vì nhỏ bé, nên nó chẳng đáng được tôn vinh như thế. Từ đó, ta có thể cảm nhận được khát khao mãnh liệt được cống hiến cho đời cùng sự khiêm tốn của chàng trai trẻ trên đỉnh Sa Pa.

Cùng với những kỹ sư trồng rau, nhà khoa học nghiên cứu sét… anh thanh niên đã trở thành một biểu tượng cho những lớp người đang ngày đêm hăng say lao động để cống hiến sức mình cho Tổ quốc. Nhân vật này đã để lại trong lòng người đọc những tình cảm tốt đẹp cùng sự cảm phục sâu sắc. Hình ảnh của anh đã, đang và sẽ tiếp tục động viên cho thế hệ trẻ hôm nay noi gương và đi theo những bước chân cao đẹp của thế hệ đi trước.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
1
Bảo Yến
18/05/2023 13:02:00
+4đ tặng

Truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long là một câu chuyện đẹp, nhẹ nhàng và bình dị về cuộc sống của người dân trong thời kỳ xây dựng đất nước đi lên chủ nghĩa xã hội. Trong câu chuyện của mình, tác giả đã bộc lộ vẻ đẹp hiếm có của anh thanh niên đi làm nhiệm vụ trên núi cao và khát vọng sống, khát vọng cống hiến cho đời của anh.

Với chất liệu văn chương mềm mại, trữ tình và sâu lắng, những trang viết mộc mạc, chân chất của Nguyễn Thành Long đã làm trái tim người đọc thổn thức, ​​xao xuyến. Hình ảnh anh thanh niên được khắc họa đậm nét trong từng trang viết. Người đọc có được cái nhìn mới mẻ và khách quan hơn về những người lao động đang ngày đêm âm thầm cống hiến cho quê hương đất nước. Anh thanh niên không có tên cụ thể, tác giả chỉ gọi đơn giản là “anh thanh niên”, có lẽ cũng chính là dụng ý nghệ thuật của nhà văn.

Anh thanh niên trong truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long là một hình tượng đẹp về tuổi trẻ lao động trong văn học Việt Nam. Nhân vật anh thanh niên đã để lại trong lòng người đọc sự yêu mến và khâm phục sâu sắc. Làm sao mà không yêu và ngưỡng mộ một con người cởi mở, thân thiện, ngăn nắp… và hơn hết là tâm huyết, yêu nghề và có trách nhiệm với công việc của mình.

Anh thanh niên hiện lên qua phần đầu câu chuyện của người lái xe với ông họa sĩ già và cô kỹ sư trẻ. Anh là chàng trai trẻ hai mươi bảy, một mình làm công tác khí tượng, địa vật lý trên đỉnh Yên Sơn cao hơn hai nghìn mét so với mực nước biển. Tuy nhiên, điều gây ấn tượng mạnh với độc giả chính là câu chuyện "thèm người" của anh chàng được coi là "cô độc nhất thế gian". Không phải vì “sợ người” mà anh đến đây làm việc, mà ngược lại, có lần anh đã chặt một gốc cây ngáng ngàn đường không cho xe đi để gặp người cốt chỉ "nhìn trông" và "nói chuyện một hồi”.

Từ ngòi bút của Nguyễn Thành Long, anh thanh niên hiện lên với tư cách là một người làm công tác khí tượng thủy văn, đo gió, đo mây. Hơn hết, anh là người yêu nghề, tâm huyết với nghề, không ngại khó khăn để thực hiện công việc được giao. Cuộc sống của anh vốn bình lặng và giản dị, “ sống một mình trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m, bốn bề chỉ có cây cỏ và mây mù lạnh lẽo”. Với vài chi tiết này, chúng ta có thể tưởng tượng ra cuộc sống buồn tẻ và nhàm chán của anh. Một con người còn tràn đầy sức trẻ, nhưng sẵn sàng cống hiến, sẵn sàng đánh đổi cả tuổi thanh xuân của mình để mang lại ấm no, hạnh phúc cho người khác. Chi tiết người tài xế gọi anh là “người cô độc nhất thế gian” cũng khá đúng với cuộc sống hiện tại của anh. Đối lập với sự điềm tĩnh và yên bình trong công việc là thái độ điềm tĩnh, nhiệt tình và yêu công việc sâu sắc. Đây là phẩm chất đáng quý của chàng trai trẻ trong mắt mọi người.

Anh tâm sự với mọi người: “ Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn đến chết mất”. Qua chi tiết này, anh thanh niên hiện lên với đức tính đáng trân trọng, anh không ngại khó khăn thử thách, luôn dấn thân vào công việc khó khăn dù biết rằng không có nhiều bình yên. Bởi với anh thanh niên, đó chính là lẽ sống. Anh ấy tìm thấy thú vui của riêng mình trong những trang sách. Có lẽ đó là điều mà rất nhiều bạn trẻ cần học hỏi. Không chùn bước, luôn ngẩng cao đầu và đam mê với công việc.

Khi sống một mình quá lâu, con người thường rơi vào tình trạng cô đơn tột độ, sống thu mình, ngại giao tiếp với mọi người. Trái lại, anh thanh niên lại rất khát “hơi người”. Chính đức tính này đã tạo nên sự hiếu khách muốn chia sẻ, sự nhiệt tình mỗi khi ai đó đến chơi ở đây. Tấm lòng này đã để lại trong lòng người họa sĩ, người kỹ sư trẻ nhiều tình cảm đặc biệt. Anh hào hứng kể lại cuộc sống của mình, của đồng nghiệp, vẻ đẹp của sự yên bình của Sa Pa.

Theo lời kể của Nguyễn Thành Long, anh thanh niên cũng là một người rất khiêm tốn. Dù công việc vất vả, khó khăn nhưng anh không bao giờ than phiền hay tự kiêu. Anh luôn cảm thấy mình thật nhỏ bé trước người khác, nhất là khi họa sĩ mời anh vẽ chân dung, anh nói "bác đừng vẽ cháu, cháu sẽ giới thiệu cho bác một người xứng đáng hơn". Đó là tinh thần học tập rất đáng quý cho thế hệ trẻ. Kết thúc cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, anh thanh niên lặng lẽ tặng hoa cho cô kỹ sư trẻ và tặng những gói trà cho người họa sĩ già. Tất cả những cử chỉ ân cần ấy đều khiến người khác phải khâm phục và ngưỡng mộ bởi tấm lòng hiếu khách, sẵn sàng trao đi chẳng màng lợi ích cá nhân của anh. Trong xã hội mà thói vị kỷ lên ngôi, những đức tính ấy của anh, cả trong đời sống lẫn công việc, thật khiến người ta phải nể phục và ngẫm lại bản thân.

Như vậy, với cốt truyện ngọt ngào, xúc động, Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long đã gieo vào lòng người đọc niềm xúc động về hình ảnh người "chiến sĩ thi đua trong lao động" âm thầm hi sinh nơi vắng vẻ cô độc, cống hiến cho tổ quốc. Nhân vật anh thanh niên trong truyện ngắn "Lặng lẽ Sa Pa" của Nguyễn Thành Long đã để lại trong lòng người đọc những ấn tượng và tình cảm thật tốt đẹp. Hình ảnh của anh thanh niên với tinh thần luôn tích cực trong công việc đã và đang động viên thế hệ trẻ hôm nay tiếp tục noi gương để nối tiếp bước chân dũng cảm, cao đẹp và tinh thần lao động hăng say quên mình của cha anh ngày trước.

1
1
Hiển
18/05/2023 14:46:04
+3đ tặng

Nói đến Nguyễn Thành Long, người ta lại nhắc đến một cây bút cần mẫn, nhiệt thành đi sâu vào thực tiễn, tìm kiếm chất liệu từ cuộc đời để phản ánh cuộc đời một cách chân thực. Truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa là kết quả chuyến hành trình thực tế ấy tại Lào Cai. Truyện khắc họa nhân vật anh thanh niên làm công tác khí tượng với biết bao phẩm chất cao đẹp về lý tưởng và lẽ sống đáng quý của con người.

Không xuất hiện ngay từ đầu tác phẩm, nhưng người đọc biết đến anh thanh niên qua những lời chuyện trò của bác lái xe trên chuyến hành trình trở về thành phố từ đỉnh Yên Sơn. Hình ảnh ấy lại được khắc họa rõ ràng hơn trong cuộc gặp gỡ chốc lát giữa anh và mọi người khi xe dừng lại nghỉ ở giữa hành trình. Dù chỉ xuất hiện trong chốc lát nhưng anh thanh niên đã giúp mọi người có thêm những suy nghĩ mới mẻ: Trong cái lặng im của Sa Pa […] Sa Pa mà chỉ nghe tên, người ta đã nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi, có những con người làm việc và lo nghĩ như vậy cho đất nước.

Một mình trên đỉnh Yên Sơn cao hai nghìn sáu trăm mét với công việc đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất góp phần vào việc báo trước thời tiết hàng ngày, phục vụ chiến đấu và sản xuất cho đồng bào ta. Việc làm tuy mang lại nhiều ý nghĩa nhưng cũng dễ gây cảm giác buồn tẻ, đơn điệu lại đòi hỏi sự tỉ mỉ, chính xác và có tinh thần trách nhiệm cao. Mỗi ngày cứ đều đặn bốn lần, bất kể nắng, gió hay mưa bão, anh đều phải thực hiện nhiệm vụ của mình và báo về trung tâm.

Công việc không khó nhưng gian khổ, “gian khổ nhất là lần ghi và báo lúc một giờ sáng. Rét, có cả mưa tuyết. Nửa đêm, chui ra khỏi chăn, ngọn đèn bão có vặn to đến mức nào cũng cảm thấy không đủ sáng. Xách đèn ra vườn, gió tuyết và cái im lặng bên ngoài chỉ chực đợi mình ra là ào ào xô tới”. Gian khổ trong công việc là vậy, gian khổ trong hoàn cảnh sống lại càng lớn hơn gấp bội.

Một mình quanh năm giữa “bốn bề chỉ có cỏ cây và mây mù lạnh lẽo”, cô đơn lặng lẽ, không một bóng người. Có lúc lại “thèm người” đến độ lăn cây chặn giữa đường để có cơ hội gặp gỡ, chuyện trò cùng hành khách trên xe. Khó khăn, gian khổ là vậy, nhưng điều gì đã giúp anh vượt lên hoàn cảnh ấy? Phải chăng đó là ý thức công việc, là lòng yêu nghề khi thấy được công việc lặng thầm này mang lại lợi ích cho cuộc sống và cho mọi người.

Miệt mài với công việc, xem công việc là bạn nên không thấy cô đơn. Anh hiểu rằng công việc của mình mang lại lợi ích cho cuộc sống, giúp quân ta đánh thắng trận, giúp đồng bào ta sản xuất được mùa. Vì vậy, dù không có ai đôn đốc, thúc giục hay giám sát, anh vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Anh yêu công việc của mình, anh xem đó là niềm vui, là người bạn thân thuộc và kể về điều đó một cách say sưa, đầy tự hào. “Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ nếu cất nó đi cháu buồn chết mất”, lời tâm sự của anh với bác họa sĩ cũng chính là lời bộc bạch chân thành cho lòng yêu nghề và ý thức trách nhiệm ở anh thanh niên.

Giá trị đích thực của con người chính là ở lý tưởng và lẽ sống của mình. Anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa chính là người dung hòa được lý tưởng và lẽ sống ấy. Anh biết cách sắp xếp công việc hợp lý, biết tìm niềm vui trong cuộc sống, tổ chức cuộc sống ở trạm khí tượng ngăn nắp, đầy đủ và thú vị. Những vườn hoa thược dược đầy màu sắc, những chú gà mái cho quả trứng to tròn, những chú gà con tíu tít, những quyển sách chứa đựng biết bao điều thú vị. Cuộc sống buồn tẻ nhưng với cái nhìn lạc quan và sự chủ động của người con trai đầy lý tưởng đã làm cuộc sống ấy trở nên thú vị hơn bao giờ hết.

Anh thanh niên là một người cởi mở, trân quý tình cảm của mọi người và dành rất nhiều tình cảm đến những người xung quanh mình. Anh gửi củ tam thất cho vợ của bác lái xe, gửi làn trứng cho bác họa sĩ, gửi tặng đóa hoa cho cô kỹ sư. Đằng sau những món quà giản đơn ấy là sự quan tâm chân thành và chu đáo từ một tâm hồn hồn hậu. Bác lái xe gọi anh là “người cô độc nhất thế gian” nhưng chính anh lại tâm sự với bác họa sĩ mình với công việc “là một đôi” chứ không phải một mình. Quả thật những người có lý tưởng đẹp sẽ có những suy nghĩ đẹp.

Công việc dù vất vả, dù mang lại nhiều lợi ích thế nhưng anh lại là người vô cùng giản dị, khiêm tốn. Anh cảm thấy mình là một người bình thường như biết bao người đang cống hiến tuổi trẻ cho đất nước, bởi thế, khi bác họa sĩ ngỏ ý định vẽ chân dung, anh từ chối và giới thiệu “những người khác đáng vẽ hơn”. Chỉ với một số chi tiết xuất hiện trong chốc lát nhưng chân dung, tinh thần của anh thanh niên hiện ra khá rõ nét với những nét đẹp về tình cảm, tâm hồn, cách sống, quan niệm sống và quan niệm về công việc.

Trong truyện ngắn này còn xuất hiện một số nhân vật khác đã góp phần làm rõ nét hơn nhân vật chính. Đó là bác lái xe, cầu nối khiến người đọc mong chờ gặp anh, là ông họa sĩ với cảm giác xúc động, bối rối “vì họ sĩ đã bắt gặp một điều thật ra ông vẫn ao ước được biết”. Chính nỗi xúc động và bao điều suy tư của ông họa sĩ đã làm cho chân dung anh thanh niên sáng đẹp hơn lên và chứa đựng những chiều sâu tư tưởng. Đặc biệt nhất chính là cô kỹ sư trẻ soi chiếu vào cái đẹp của anh thanh niên để người đọc hiểu thêm về cuộc sống tuyệt đẹp của người thanh niên, về thế giới những con người như anh. Đây chính là thủ pháp nghệ thuật mà nhà văn sử dụng thành công trong việc xây dựng nhân vật chính của truyện mình.

Với tình huống truyện hợp lý, cách kể chuyện tự nhiên từ điểm nhìn của bác họa sĩ, truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa đã khắc họa thành công hình ảnh đẹp của người lao động bình thường. Anh thanh niên làm công tác khí tượng một mình trên đỉnh núi cao, anh không có tên, chỉ gọi một cách khái quát là thanh niên với cách gọi nói lên sức trẻ, lý tưởng, nhiệt huyết cùng mong muốn hiến dâng mọi thứ tuyệt vời cho đất nước.

“Chỉ có cuộc sống vì người khác mới đáng quý”. Câu nói ấy của A. Enstein khiến người ta suy nghĩ về lý tưởng và lẽ sống của con người trong thời đại ngày nay. Sự kết hợp giữa tự sự, trữ tình và bình luận đã phác họa hình ảnh anh thanh niên – người trai lý tưởng mang lẽ sống cao đẹp của cuộc sống thời đại lúc bấy giờ. Đó là những con người lặng thầm, làm những công việc lớn lao hiến dâng cho cuộc sống.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×