“Người thầy, vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa. Từng ngày, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy…” - Đó là những lời ca trong bài hát “Người thầy”. Lời ca như đang khắc họa lại bóng hình lặng lẽ của thầy Tuấn Anh, người thầy mà em vô cùng yêu quý và kính trọng.
Đó giáo viên chủ nhiệm lớp tám của em. Thầy có vóc người cao gầy, đã vào tuổi tứ tuần nên những nếp nhăn trên trán thầy ngày một hằn rõ. Đôi mắt hiền từ cùng nụ cười đầy ấm áp của thầy luôn khiến em cảm thấy vô cùng gần gũi. Mỗi ngày đến lớp, thầy luôn gọn gàng trong những chiếc bộ quần áo cũ giản dị.
Không biết bóng dáng liêu xiêu ấy đã đi qua bao nhiêu ngày nắng, mưa? Chỉ biết, thầy đã đồng hành cùng chúng em trong những năm chúng em nổi loạn nhất. Hai năm lọc cọc đạp chiếc xe cũ ấy, hai năm dạy dỗ lũ học sinh lớp B nghịch như quỷ. Thầy chẳng hề than vãn lấy một lời. Các em là lứa học sinh cuối cùng của thầy, chỉ mong dạy được thật tốt, không muốn ai bị chửi mắng cả.
Có lẽ nhiều người không hiểu nổi từ vĩ đại. Nhưng đối với em, vĩ đại là những lần thầy giả vờ no để chia cho em chiếc bánh cho đứa học sinh nghèo không có tiền ăn sáng này.
Vào dịp lễ kỉ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam vừa qua, em có được về trường thăm thầy. Thời gian đã khiến thầy giáo của chúng em già đi. Nhưng trái tim yêu nghề, yêu học trò của thầy thì vẫn cháy bỏng như trước, vẫn mãi cặm cụi truyền lại nhiệt huyết cho mỗi lớp trẻ chúng em. Em cảm thấy thật tự hào biết bao khi được trở thành một học trò của thầy. Em cũng mong rằng thầy sẽ giữ gìn sức khỏe để tiếp tục chèo lái con đò đưa học sinh của mình đến với bến bờ tri thức.
Khi viết những dòng này, em đã là học sinh cấp III. Không chỉ hôm nay, mà còn cả ngày mai, ngày kia, nhiều ngày sau nữa, nhất định em sẽ tiếp tục cố gắng. Để mỗi khi gặp ai, trò chuyện cùng ai, có thể tự hào nói, em, là học sinh của thầy Hoàng Tuấn Anh.