LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết một đoạn văn tự sự kể về một kỉ niệm với bạn thân trong đó có sử dụng yếu tố miêu tả và miêu tả nội tâm gạch chân yếu tố miêu tả và miêu tả nội tâm

Viết một đoạn văn tự sự kể về một kỉ niệm với bạn thân trong đó có sử dụng yếu tố miêu tả và miêu tả nội tâm gạch chân yếu tố miêu tả và miêu tả nội tâm
1 trả lời
Hỏi chi tiết
199
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Kỉ niệm đáng nhớ với bạn thân của tôi diễn ra vào một buổi chiều hè nắng chói chang. Chúng tôi quyết định khám phá một ngôi làng cổ bên dòng sông xanh mát. Đến nơi, chúng tôi bị mê hoặc bởi vẻ đẹp lạ lùng của ngôi làng. Những căn nhà cổ kính được xây dựng từ gỗ và đá, tạo nên một không gian thần tiên.

Chúng tôi bước vào một con hẻm nhỏ, nơi có những hàng cây xanh mướt bên cạnh. Ánh nắng chiếu qua những tán cây, tạo ra những đốm sáng lung linh trên mặt đường. Tiếng chim hót vang lên từ xa, tạo nên một bầu không khí yên bình và thư thái.

Trong lúc đi dạo, chúng tôi tình cờ gặp một ngôi đền nhỏ nằm giữa khu rừng. Đền được xây dựng từ đá cẩm thạch, với những hoa văn tinh xảo trên mặt tường. Chúng tôi không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp của nó. Tôi nhìn thấy sự kính trọng trong ánh mắt của bạn thân, như thể anh ta đang ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.

Chúng tôi tiếp tục khám phá ngôi làng và tìm thấy một con suối nhỏ chảy qua khu vườn hoa rực rỡ. Những cánh hoa đủ màu sắc từ đỏ, vàng, tím, trắng... tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Tôi nhìn thấy sự hồn nhiên và vui tươi trong ánh mắt của bạn thân khi anh ta ngắm nhìn những bông hoa tươi thắm.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định dừng lại tại một quán cà phê nhỏ ven đường. Chúng tôi ngồi bên nhau, thưởng thức những tách cà phê thơm ngon và trò chuyện về những kỉ niệm của chúng tôi. Tôi nhìn thấy sự ấm áp và tình cảm trong ánh mắt của bạn thân, như thể anh ta đang trân trọng những khoảnh khắc đáng nhớ này.

Kỉ niệm đó đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Nó không chỉ là một chuyến đi khám phá một ngôi làng cổ, mà còn là một khoảnh khắc đáng quý để tôi và bạn thân chia sẻ niềm vui và tình cảm với nhau.
0
0
Cye
28/10/2023 16:14:49
+5đ tặng
Chiều, tan học, tôi lại rảo bước trên con đường quen, nơi mà trước đây tôi và An – một người bạn thân thiết thuở nhỏ của tôi có bao nhiêu là kỉ niệm, vui có, buồn có. Nhưng có lẽ kỉ niệm về ngày An dạy tôi chạy xe đạp làm tôi nhớ mãi…
Ngày ấy, An sống cùng bà ngoại ở cạnh nhà tôi, bởi An là con gái nên chúng tôi cũng dễ dàng trở nên thân thiết với nhau. An là một cô bé rất đáng yêu, hay cười và hơn tôi rất nhiều điều khác. An có một làn da nâu với mái tóc ngắn so le khiến cô bé trở nên mạnh mẽ. Tôi yêu mến An ở sự mạnh mẽ – An chưa lần nào khóc!
Sáng nào cũng thế, An đều qua nhà tôi và rước tôi đi học. Không phải nhà tôi không có xe mà chỉ vì tôi không biết chạy xe đạp. Cứ như thế mà An chở tôi mấy năm liền. Cho đến những ngày cuối cấp 1, đó là ngày cuối tuần, tôi đứng trông mãi mà không thấy An đến. Thế là tôi bèn đi qua nhà An xem cô nàng có ngủ quên hay không. Đến nhà thì bà ngoại An bảo rằng An đã đi học rồi. Tôi bắt đầu thấy nóng rơ trong người. Và tôi đi bộ đến trường với sự giận dữ. Có lẽ lúc nhỏ tôi là cô bé được chìu chuộng nên tôi hay tỏ ra khó chịu khi có việc không vừa ý mình. Giờ nghĩ lại thấy mình thật quá đáng!!
Đến lớp, tôi tiến về An liền.
– An! Sao hồi sáng An không rước Chi? Để Chi đi bộ đau chân rồi nè!!
An vẫn điềm nhiên và nói với vẻ nghiêm khắc:
– Sau này An sẽ không chở Chi đi nữa đâu! Chi lớn rồi chứ còn bé gì đâu. Sáng mai An sẽ chỉ cho Chi chạy xe đạp!
An nói bấy nhiêu rồi đi ra ngoài, tôi cũng chả nói được điều gì. Sáng hôm sau, An bắt đầu tập cho tôi chạy xe. Tôi rất nhát nên khi leo lên xe, đạp được hai, ba vòng đã ngã. Cứ như thế, tôi không chịu được nữa, tôi bắt đầu khóc.
– Chi không tập nữa đâu, té đau lắm!!
– Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà tiếp tục. Nếu không sẽ thất bại mãi đấy.
Câu nói lúc này của An khiến tôi có thêm động lực, tôi bắt đầu luyện chạy xe đạp nhiều hơn… Va rồi tôi đã thành công. Hôm ấy tôi sang nhà An để khoe kết quả của mình. Thế nhưng, tôi đã rất bất ngờ khi biết rằng ba mẹ An đã rước An ra Hà Nội. Tôi như không tin vào sự thật nữa. Và đến bấy giờ tôi mới hiểu được câu nói của An " sẽ không chở Chi đi học nữa " … Tôi đứng lặng, nước mắt bỗng rơi.
Ngày hôm nay, tuy mỗi đứa đã mỗi nơi, nhưng tôi vẫn không sao quên được hình bóng của An. Tuy đó chỉ là một kỉ niệm nhỏ nhưng nó sẽ mãi mãi là một kỉ niệm – một khinh nghiệm sống trong đời tôi: "Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà tiếp tục". Giờ này nơi đâu đó, chắc An cũng đang nghĩ về tôi…

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư