Ý kiến của nhà thơ Lê Đạt rằng nhà thơ không chỉ là người tạo ra chữ để dùng cho mục đích tiêu dùng, mà nghĩa tự vị của nhà thơ nằm ở diện mạo, âm lượng, độ vang vọng và sức gợi cảm của chữ trong tương quan hữu cơ với câu, bài thơ là một quan điểm đáng suy nghĩ.
Truyền thông và xu thế tiêu dùng hiện đại đã tạo ra một tình trạng mà chữ chỉ còn là một công cụ phục vụ mục đích thương mại và quảng cáo. Những người làm chữ thường chỉ quan tâm đến việc làm cho thông điệp trở nên hấp dẫn và dễ tiếp cận. Tuy nhiên, nhà thơ Lê Đạt cho rằng chữ không chỉ có vai trò như vậy.
Theo ý kiến của ông, chữ trong bài thơ còn có giá trị thẩm mỹ và tác động tâm lý. Diện mạo của chữ, bao gồm cách trình bày, kích thước, màu sắc, có thể tạo ra một ấn tượng đầu tiên mạnh mẽ đến với người đọc. Âm lượng của chữ, tức là âm sắc và nhịp điệu khi đọc thành tiếng, có thể tạo ra một dòng chảy âm nhạc đầy cảm xúc. Độ vang vọng của chữ, hay khả năng để lại dấu ấn và dung nạp nhiều ý nghĩa khác nhau, có thể làm cho một câu thơ trở nên sâu sắc và tinh tế hơn. Sức gợi cảm của chữ, bao gồm cách chọn từ ngữ và cấu trúc ngôn ngữ, có thể thể hiện chính sách nhà thơ, hình dung tâm lý, hay truyền tải những cảm xúc sâu sắc.
Như vậy, chữ không chỉ đơn thuần là giao tiếp ngôn ngữ mà còn là một hình thức nghệ thuật. Qua cách sắp xếp và sử dụng chữ, nhà thơ có thể tạo ra một thế giới ảo diệu, hấp dẫn và sáng tạo. Điều này đòi hỏi nhà thơ phải có khả năng sáng tạo, nhạy bén và tinh tế trong việc lựa chọn và sắp xếp chữ.
Tuy nhiên, trong đời sống hiện đại, chữ đã bị thu nhỏ vào vai trò của một công cụ thường dùng, đánh mất đi giá trị nghệ thuật và sức mạnh tác động của nó. Những người làm chữ nên suy nghĩ lại và thực hiện quan điểm của nhà thơ Lê Đạt để đem lại sự đa dạng, phong phú và sâu sắc cho ngôn ngữ thông qua chữ viết.