Trong bài thơ “Gò Me” của Hoàng Tố Nguyên, tôi cảm thấy yêu thích nhất là đoạn thơ:
“Ôi, thuở ấu thơ
Cắt cỏ, chăn bò
Gối đầu lên áo
Nằm dưới hàng me, nghe tre thổi sáo
Lòng nghe theo bướm, theo chim
Me non cong vắt lưỡi liềm
Lá xanh như dải lụa mềm lửng lơ ”
Đoạn thơ đã gợi nhắc cho tôi những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ. Đó là những ngày ở ngoài đồng cắt cỏ, chăn bò hay khi nằm “gối đầu lên áo”, “dưới hàng me” để “nghe tre thổi sáo”. Hình ảnh cây tre được nhân hóa, giống như một sinh thể cũng có tâm hồn vậy. Tâm hồn của tôi như đang phiêu du theo bướm, theo chim. Ngoài ra, tác giả đã có một liên tưởng thật phong phú khi ví những quả me non trông hệt lưỡi liềm, còn lá me thì hệt như một dải lụa mềm. Điều đó góp phần cho thấy vẻ đẹp của thiên nhiên Gò Me. Như vậy, với thể thơ bốn chữ kết hợp thể lục bát truyền thống và biện pháp tu từ độc đáo, bài thơ khiến em thêm trân trọng tấm lòng yêu quê hương của tác giả.